Sau khi sử dụng vài lần Thủy Long Thuật chưa thành thục, Minh Phồn Tinh phát hiện tốc độ khôi phục linh lực khi đả tọa tu luyện của mình nhanh hơn một chút, hơn nữa tổng sản lượng linh lực trong kinh mạch cũng tăng lên.

Tuy rằng không đặc biệt rõ ràng, nhưng ta mới dùng hai lần Thủy Long Thuật, không rõ ràng cũng là bình thường. Cho nên, linh lực tiêu hao càng nhiều, sau khi tu luyện khôi phục, tổng sản lượng sẽ tăng lên.

Xem ra sau này phải chiến đấu nhiều hơn, sử dụng linh lực nhiều hơn, như vậy mới có thể gia tăng tốc độ vận dụng, hấp thu và luyện hóa linh lực!

Ngày mai phải xuất phát rồi, tối nay bọn họ cũng không đả tọa tu luyện mãi, mà đến giờ thì về nhà ngủ.

Khi Minh Phồn Tinh lại một lần nữa nằm ở giữa, hắn cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không ổn. Vì sao mình lại ngủ ở giữa?

Tuy rằng bên trái là nam chủ, bên phải là nam phụ, đều đẹp trai ngời ngời, nhưng hai người này tuyệt đối không thể có gì với mình được.

Hắn thở dài một hơi trong lòng, thôi vậy, mình ở giữa, còn hơn để nam chủ với nam phụ ở cùng nhau!

Minh Phồn Tinh Cá Mặn nằm yên, nhắm mắt, ngủ!

Hy vọng ngày mai tỉnh dậy, sẽ không còn như trước nữa.

Hai ngày nay, mỗi sáng tỉnh dậy, đều bị hai người ôm chặt cứng, động cũng không động đậy!

Nghĩ ngợi một hồi, Minh Phồn Tinh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không ngờ...

Khi hắn tỉnh lại, vẫn cảm thấy cả người bị trói buộc, không thể động đậy.

"Hắn chẳng cần mở mắt cũng biết, chắc chắn lại là do hai người kia. Hai người này cứ tối đến là phải ôm cái gì đó mới ngủ được sao? Sao mình lại không cần nhỉ!"

"Tần sư huynh, Tiểu Phong, dậy thôi!"

Tần Cửu Châu hít sâu một hơi, "Ừ?"

Minh Ngọc Phong thì từ từ tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy. Nói thật, hắn ngủ rất ngoan, lúc ngủ thế nào, tỉnh dậy vẫn y như vậy. Nhưng mấy ngày nay, cứ nghĩ đến người ngủ cạnh mình là Minh Phồn Tinh, lòng hắn lại an tâm lạ thường, bất giác lại muốn xích lại gần.

Hắn đã rời giường, nhưng Tần Cửu Châu vẫn ôm Minh Phồn Tinh lăn lộn trên giường, "Ta muốn ngủ thêm một lát nữa..."

Minh Phồn Tinh ra sức giãy giụa, "Ôi, ngươi muốn ngủ thì tự ngủ đi, mau... mau thả ta ra!"

Tần Cửu Châu lật người, đè hắn xuống dưới, "Một người ngủ chán lắm, hai người ngủ cùng cho vui."

Minh Phồn Tinh trợn trắng mắt, biết hắn chỉ nói vậy thôi chứ chẳng làm gì thật đâu. Không thấy Minh Ngọc Phong mặt ngơ ngác đang tò mò nhìn bọn họ kia à?

"Mau thả ta ra... Chậm trễ mất bây giờ!"

Tần Cửu Châu lại trêu chọc hắn một hồi mới chịu đứng dậy, "Thôi được, lần này tha cho ngươi."

Ba thiếu niên lúc này mới chính thức rời giường. Họ dọn dẹp căn nhà gỗ nhỏ cho sạch sẽ, rồi đóng cửa khóa kỹ. Tuy rằng ai cũng nói lần sau lại cùng nhau đến chơi, nhưng trong lòng đều biết, không biết đến bao giờ mới có dịp.

Ba người đi mà lòng còn luyến tiếc, đặc biệt là Tần Cửu Châu. Trước đây, nơi này với hắn chỉ là những trận cãi vã, đánh chửi nhau, thứ duy nhất ấm áp là tình yêu thương của mẫu thân. Nhưng giờ thì khác...

Ánh mắt hắn lướt qua hai người bên cạnh, cuối cùng dừng lại trên người Minh Phồn Tinh. Hắn cảm thấy từ khi có ký ức đến giờ, chưa bao giờ hắn vui vẻ đến thế.

Chờ trở lại Kim Châu thành, lại phải đối mặt với những kẻ đáng ghét kia.

Ba người nhanh chóng trở lại Thất Hà trấn. Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, người của thương đội đã chuẩn bị gần xong, chỉ chờ điểm danh là có thể xuất phát.

Ba người vừa đến thì người dẫn đầu đã cười đi tới, "Ba vị đại nhân đến rồi à? Còn chút thời gian nữa mới xuất phát, hay là cùng nhau dùng bữa sáng nhé?"

Bọn họ tự nhiên không từ chối, dù sao sáng sớm ra còn chưa có gì vào bụng.

Người dẫn đầu cũng đã liệu trước điều này, nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đủ để ba người ăn no.

Minh Phồn Tinh ăn no nê, thập phần nhàn nhã tùy tay nhặt lên một viên... tròn tròn cục đá?

"Di? Mình nhặt cục đá làm gì nhỉ?"

Sao sờ vào lại bóng loáng thế? Có chút giống ngọc thạch?

Khi hắn cúi đầu nhìn kỹ lại, mới phát hiện trong tay mình đúng là một cục đá. Chẳng lẽ vừa rồi hắn cảm giác sai rồi?

Hắn vốn chỉ tùy ý giết thời gian, tuy rằng không rõ có phải mình cảm giác sai hay không, nhưng khi cầm cục đá này trong tay, hắn cứ thấy nó tròn trịa một cách cổ quái, liền theo bản năng dùng giám định thuật.

"Giám định: Trứng Trọng Minh Thú."

"Trọng Minh Thú? Trọng Minh Thú là thú gì?"

Hắn lại một lần nữa dùng giám định thuật.

"Giám định: Trứng Trọng Minh Thú đang ngủ say."

"Vậy Trọng Minh Thú rốt cuộc là thú gì?"

Hắn chưa từ bỏ ý định lại một lần nữa dùng giám định thuật, nhưng kết quả vẫn y như lần trước.

Tần Cửu Châu thò lại gần, cằm tựa lên vai hắn, "Cục đá này làm sao vậy? Ngươi mân mê trong tay..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play