"Đúng vậy, chỉ cần không ở trong thôn, nếu đám thôn dân kia tập kích thương đội, dù có ăn mặc rách rưới thì cũng là thuần túy phỉ đạo. Người dẫn đầu này chắc là thường xuyên đi con đường này, cũng bị làm phiền rồi, lần này thấy ba người chúng ta dễ nói chuyện, nên tính mượn tay chúng ta cho bọn hắn một bài học."
Ánh mắt có chút mê mang của Minh Ngọc Phong bỗng sáng lên.
"Hóa ra là như vậy......"
Minh Phồn Tinh thúc ngựa đi trước, ba người chậm rãi đi theo đoàn xe, "Nếu ở trong thôn, chúng ta giết đám thôn dân kia thì có thể bị nói là lạm sát kẻ vô tội."
"Vụ thôn dân tập kích thương đội xảy ra bên ngoài thôn, việc này cho thấy bọn chúng có tổ chức, có dự mưu cướp đường, toàn một lũ phỉ tặc, giết sạch cũng chẳng sao, lại còn tránh được phiền phức!"
Minh Ngọc Phong nửa hiểu nửa không, "Tuy rằng bọn họ có lẽ cũng bị bức đến đường cùng, bất đắc dĩ mới làm vậy, nhưng thương đội qua lại đâu phải người mua sự nghèo khổ của bọn họ."
Trước kia thôn hắn ở cũng nghèo khó, nhưng chẳng ai đi cướp bóc thương đội, dùng cách đó để kiếm tiền và lương thực cả.
"Một khi bọn chúng quen với việc không làm mà hưởng, về sau... có lẽ sẽ biến thành phỉ tặc thật sự, dù sao kiếm tiền kiểu đó nhanh thật."
Minh Phồn Tinh vỗ vai hắn, "Không tệ, ngươi cũng hiểu ra rồi."
Nếu người khác nói câu này, Minh Phồn Tinh nghe xong bỏ qua, nhưng lời này từ Minh Ngọc Phong thốt ra thì khác, bởi lẽ Minh Ngọc Phong bị người nhà bán đi làm nô lệ cũng vì trong nhà không có lương thực!
Vậy mà giờ hắn nghĩ thông suốt điểm này, khiến Minh Phồn Tinh có chút kinh ngạc, cho thấy tâm trí Minh Ngọc Phong đang dần trưởng thành, không còn quá cực đoan nữa.
Minh Ngọc Phong lập tức ưỡn thẳng lưng, "Ta... đây là ý nghĩ thật của ta."
Minh Phồn Tinh không trêu hắn nữa, "Mau theo kịp đi!"
Đi không bao lâu, một thôn xóm rách nát hiện ra bên đường, nằm giữa vùng đất hoang vu.
Những cánh đồng rộng lớn bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, ruồi muỗi chuột kiến nhan nhản, xa xa là vài căn nhà xập xệ, lâu ngày không sửa.
Thấy cảnh này, ai nấy đều nhíu mày.
Sắc mặt Minh Phồn Tinh có chút khó coi, "Đất đai tuy không phì nhiêu, nhưng cũng không đến nỗi cằn cỗi, nếu chịu khó trồng trọt thì thế nào cũng không chết đói được."
Một Võ Giả gần đó nghe được, giải thích, "Nếu làm ruộng, quan trên sẽ phái người đến thu thuế, thu đến tám phần. Không trồng trọt thì chẳng ai đến, bởi ở đây, chỉ có trồng trọt mới thu được lương thực, không trồng thì chẳng có gì để thu, dần dà cũng chẳng ai bén mảng tới."
Minh Phồn Tinh kinh ngạc, "Thu thuế? Thu tám phần?"
Náo loạn nửa ngày, hóa ra tình cảnh này là do người tạo ra.
Tần Cửu Châu nhìn đám thôn dân ngồi trước cửa nhà, ăn không ngồi rồi, "Nhưng đó là chuyện của 3 năm trước, hiện tại trấn trưởng đã đổi, còn miễn thuế cho nhiều thôn nghèo trong 3 năm."
Minh Phồn Tinh ngẩn người, "Vậy sao bọn họ không chịu trồng trọt? Chẳng lẽ nghiện cướp bóc rồi? Mà hình như vừa đúng 3 năm? Sắp khôi phục thu thuế rồi sao?"
Tần Cửu Châu đã để ý đến đám thôn dân kia, chúng đang nhìn chằm chằm vào thương đội, thậm chí có kẻ chờ thương đội đi qua, bởi thường thì chiều tối, thương đội sẽ cần nghỉ ngơi ở địa phương.
Lúc này là thời điểm đòi tiền hoặc thu lương, cũng là lúc chúng lên kế hoạch động thủ hay không.
Tần Cửu Châu thở dài, "Nguyên nhân phức tạp lắm, nhiều thôn dân không tin người trên sẽ tốt bụng vậy, họ cho rằng đó là kế dụ dỗ họ trồng trọt, rồi sau 3 năm sẽ lột sạch."
Minh Phồn Tinh cạn lời, bởi ngay cả hắn cũng thấy điều này hoàn toàn có khả năng!
Vốn dĩ rất nhiều thôn dân chờ đợi thương đội dừng lại, nhưng họ không ngờ rằng, thương đội không màng trời sắp tối, còn tăng tốc tiến về phía trước, căn bản không có ý định ghé vào.
Rất nhiều thôn dân áo rách quần manh kinh ngạc nhìn những chiếc xe chở đầy hàng hóa đi xa, vẻ mặt thất thố, dường như không biết phải làm gì bây giờ.
"Ai..."
Đối với chuyện này, Minh Phồn Tinh cũng chẳng có biện pháp nào. Việc hắn có thể làm bây giờ là bảo vệ thương đội, những chuyện khác tính sau.
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, thương đội vượt qua thôn, lại đi thêm vài dặm đường. Đến khi trời hoàn toàn tối đen, không thể lên đường được nữa, bọn họ mới tùy tiện chọn một khoảnh đất hoang để qua đêm.
Xe ngựa dừng lại san sát, bao bọc những xe chở hàng hóa ở giữa. Sau đó, xung quanh nổi lên những đống lửa trại, chuẩn bị nấu cơm.
Mấy chục Võ Giả cùng một ít hộ vệ tráng niên mang theo vũ khí tuần tra khắp nơi, quan sát xem có người khả nghi nào đến gần hay không. Rốt cuộc, gần đây có một cái thôn phỉ đạo nổi tiếng, bọn họ đều vô cùng cảnh giác, ánh mắt sắc bén.