Ta chỉnh đốn lại giới giải trí
Chương 10
Tác giả: Hạnh Trục Đào
Edit : Kalle
Hai người chủ trì còn lại trong tổ một nhanh chóng mở nốt hai chiếc rương còn lại.
Một phần là tôm hấp dầu, một phần là sườn xào chua ngọt.
Tuy đã sớm đoán được hai món ăn còn lại chắc chắn là đồ ngon, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến, Triệu Tòng Phỉ vẫn không kìm được cảm giác khó chịu trong lòng.
PD vừa thấy Thẩm Mang Nhạc liếc qua Triệu Tòng Phỉ, rõ ràng là có ý định mở miệng nói gì đó, lập tức cảm giác được chuyện không lành, liền vội vã lên tiếng: “Được rồi, mọi người ăn cơm trước đi, tối nay còn phải chơi trò chơi nữa.”
Phải biết rằng chương trình lần này là quay trong hai ngày một đêm, đương nhiên cả buổi tối cũng phải ghi hình.
Lần này Triệu Tòng Phỉ đã thông minh hơn một chút, vì muốn giữ lại bữa tối cho mình, anh ta không dám tiếp tục khiêu khích Thẩm Mang Nhạc nữa.
Dù sao thì hôm nay anh ta thật sự gần như không ăn được gì.
Anh ta và Chu Giang chia đôi phần cơm cà chua xào trứng, ăn sạch đến mức không còn một miếng.
Cuối cùng vẫn cố tỏ ra kiên cường mà để lại một bát cơm trắng không ăn, như thể muốn chứng minh rằng — xem đi, tôi cũng không đến nỗi đói đến mức sắp ngất xỉu đâu nhé.
Trái lại, tổ của Thẩm Mang Nhạc thì ba món ăn cộng với ba bát cơm đều bị quét sạch bóng.
Người đại diện của Thẩm Mang Nhạc lại tỏ ra bình tĩnh ngoài ý muốn.
Tuy vẫn cảm thấy Thẩm Mang Nhạc nên ăn ít đi để giảm cân, nhưng vừa rồi thấy Triệu Tòng Phỉ để lại một bát cơm trống không, dáng vẻ cố tỏ ra “tôi không đói”, thì…
Ăn nhiều hơn một chút cũng không phải vấn đề quá lớn, nhưng nếu lên chương trình mà còn để thừa cơm, thì trông sẽ rất khó coi.
Khán giả rất có thể sẽ phản cảm trước hành vi lãng phí lương thực như vậy.
Tất nhiên, những lời này chỉ nên giữ trong lòng mà nghĩ, tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Hôm nay Thẩm Mang Nhạc đắc tội Triệu Tòng Phỉ một cách khá triệt để.
Lúc nghỉ ngơi, người đại diện cũng tranh thủ nhẹ nhàng phê bình Thẩm Mang Nhạc vài câu, chủ yếu là để cho Triệu Tòng Phỉ nghe thấy.
Anh ta cũng hiểu vì sao Thẩm Mang Nhạc lại không ưa nổi Triệu Tòng Phỉ như vậy.
Cũng từng từ vị trí trợ lý đi lên thành người đại diện, nên đương nhiên rất đồng cảm với người trợ lý bị Triệu Tòng Phỉ bắt nạt.
Vì vậy, khi biết Thẩm Mang Nhạc vì bênh vực trợ lý mà cứng giọng với Triệu Tòng Phỉ, anh ta âm thầm tặng cho Thẩm Mang Nhạc mấy cái “like” trong lòng.
Anh ta biết, với kiểu người nhỏ nhen như Triệu Tòng Phỉ, chắc chắn sẽ tìm mọi cách gây khó dễ cho Thẩm Mang Nhạc.
Nhưng không sao cả, sau lưng bọn họ có Tinh Mang giải trí chống đỡ. Chỉ cần về bộ phận quan hệ xã hội là có cả đống cách để xử lý.
Huống hồ hiện tại, trong cục diện của Tinh Mang... Thẩm Mang Nhạc chính là bảo bối được cấp cao nhất nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Một Triệu Tòng Phỉ nhỏ nhoi, người đại diện còn chẳng buồn để vào mắt.
Tối đến, mọi người lại chơi trò truyền tin bằng loa. Lần này, tổ một của Thẩm Mang Nhạc do số người đông, ăn no mệt mỏi, nên chỉ giành được hạng ba.
Triệu Tòng Phỉ cuối cùng cũng phát huy ưu thế của một ca sĩ, nhạy cảm với âm thanh, giành được hạng nhất.
Tổ thắng cuộc được ngủ ở phòng tốt nhất và được nằm giường, tổ nhì ngủ ở phòng cấp thấp hơn, cũng có giường, còn tổ ba thì phải ngủ ngoài trời, tự mình dựng lều trại.
Khi Triệu Tòng Phỉ bước vào nhà, anh ta không quên quay đầu đắc ý liếc nhìn Thẩm Mang Nhạc một cái.
Tưởng Chiêu và nữ MC trong lòng đều khó chịu.
Đắc ý cái gì chứ? Ban ngày thua thê thảm như vậy, chẳng qua tối nay thắng được một ván đã đắc ý như lên trời.
Chút nữa phải an ủi Thẩm Mang Nhạc tử tế mới được, kẻo bị cái loại người như vậy làm hỏng tâm trạng.
Thẩm Mang Nhạc bắt gặp ánh mắt của anh ta, liền quay sang nói với Tưởng Chiêu: “Thật là hâm mộ đó.”
Tưởng Chiêu: “Hả?”
Tưởng Chiêu và nữ MC đều sững người.
Sao lại không đi theo kịch bản vậy?
Làm thế chẳng phải khí thế coi như thua sao?
Thẩm Mang Nhạc tiếp tục: “Rất hâm mộ phòng hạng nhất, tôi cũng muốn được ngủ ở phòng tốt và có giường, nhưng chúng ta đành phải đáng thương mà ngủ ngoài trời thôi.”
Mọi người: “……”
Câu thoại này nghe thì không có gì sai, nhưng cách Thẩm Mang Nhạc nói ra lại quá ngay ngắn, quá có trình tự.
Trông cứ như đang diễn vậy.
PD bắt đầu trầm ngâm.
Cậu ấy đang mỉa mai hay thực sự hâm mộ?
Triệu Tòng Phỉ vốn dĩ đang rất đắc ý, nhưng sau khi nghe Thẩm Mang Nhạc nói xong lại lâm vào trạng thái giống hệt PD — hoang mang.
Thật sao? Thật sự là đang hâm mộ à? Nhưng tại sao từ giọng điệu đó lại chẳng cảm nhận được chút cảm xúc nào, ngược lại còn có cảm giác khinh khỉnh và nói cho có lệ?
Triệu Tòng Phỉ chưa từng gặp người như thế bao giờ.
Dù là thắng hay thua, cuối cùng người cảm thấy thất bại dường như luôn là anh ta, chỉ mỗi anh ta mà thôi.
Khóe miệng Triệu Tòng Phỉ giật giật, cuối cùng cũng không nói được gì, chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Kệ đi, dù sao tối nay anh ta cũng được ngủ nơi ngon lành!
Bên này, Thẩm Mang Nhạc bắt đầu tự dựng lều trại cho mình.
Nữ MC và Tưởng Chiêu trong thiết lập chương trình đều là nhân vật may mắn, hiếm khi bị xui xẻo tới mức phải ngủ ngoài trời, nên việc dựng lều còn có phần vụng về.
Ngược lại, Thẩm Mang Nhạc liền chủ động bước lên, bắt đầu chỉ huy họ dựng lều.
Dưới sự chỉ dẫn và thao tác của Thẩm Mang Nhạc, cái lều nhanh chóng được dựng xong.
Tưởng Chiêu cảm khái: “Tôi thấy cậu rất hợp làm thầy giáo ấy, nói chuyện cực kỳ rõ ràng, cậu vừa nói xong là chúng tôi biết phải làm gì rồi.”
Thẩm Mang Nhạc khẽ gật đầu, có lẽ đây là di chứng do từng làm cảnh sát hình sự để lại.
Sau khi dựng xong lều, bọn họ cũng không vội đi ngủ.
Thẩm Mang Nhạc thấy người đại diện đang vẫy tay gọi mình, liền bước tới.
Người đại diện lập tức lo lắng hỏi: “Giờ làm sao đây? Có cần tôi nói với tổ chương trình một tiếng không? Dù gì cũng phải để cậu ngủ trong phòng chứ, sao lại có thể thật sự ngủ ngoài lều?”
Thẩm Mang Nhạc nhướng mày: “Tại sao lại không thể ngủ ngoài lều?”
Người đại diện: “Vừa rồi chẳng phải cậu còn nói hâm mộ Triệu Tòng Phỉ sao?”
Thẩm Mang Nhạc gần như muốn thở dài: “Không phải công ty đã mời giảng viên tổng nghệ đến dạy rồi sao? Chẳng phải nói là khi lên chương trình phải tạo hiệu ứng tổng nghệ sao?”
“ Tôi thấy mấy người khác cũng đều làm vậy mà.”
Người đại diện: “……”
Người đại diện: “Ý cậu là đang tạo hiệu quả chương trình đấy à?”
Thẩm Mang Nhạc gật đầu.
Nếu không phải vậy thì là gì?
Người đại diện: “……” Thôi được rồi.
Anh ta vẫn lo lắng, lại nhịn không được xác nhận lần nữa: “Vậy cậu thực sự định ngủ ở lều trại?”
Thẩm Mang Nhạc tiếp tục gật đầu.
Người đại diện cứ có cảm giác chuyện này không ổn lắm, nhưng nhìn dáng vẻ Thẩm Mang Nhạc như thể thật sự chẳng bận tâm, anh ta cũng chỉ có thể thì thầm một câu: “ Cậu chưa từng ngủ ngoài trời bao giờ, cũng không biết nằm ngoài trời là khổ cỡ nào. Nhưng thôi, cũng chỉ là một đêm thôi mà, khó chịu mấy tiếng cũng trôi qua thôi.”
Thẩm Mang Nhạc sao lại không biết ngủ ngoài trời là cảm giác thế nào chứ?
Trước kia khi nằm vùng phá án, còn thê thảm gấp trăm lần bây giờ.
Ít nhất hôm nay có lều, có thể duỗi thẳng chân mà ngủ, còn muốn thế nào nữa?
Cậu cảm thấy hài lòng cực kỳ.
Chỉ là lần này ba người họ, hai nam một nữ phải chen nhau trong một cái lều.
Cả nhóm thảo luận một lúc, cuối cùng quyết định để hai nam ngủ một đầu, nữ ngủ đầu kia.
Tổ chương trình cực kỳ “tinh tế”, phát cho họ ba chiếc túi ngủ.
Hôm nay từ sáng đến tối chơi liên tục, ai cũng mệt rã rời.
Thẩm Mang Nhạc vốn thích nghi tốt với hoàn cảnh như thế, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm, cậu tỉnh giấc, khi đang nằm giữa hai người kia.
Tuy tổ chương trình có phát túi ngủ và ai nấy đều chui vào túi ngủ để ngủ, nhưng thời điểm này trời đang vào giữa hè, đêm cũng không mấy mát mẻ.
Mọi người chỉ giả bộ nằm trong túi ngủ thôi, chẳng ai kéo kín khoá, cũng chẳng ai quấn chặt lại.
Nửa đêm nóng nực, tay chân mọi người đã sớm thò ra khỏi túi ngủ từ bao giờ.
Thẩm Mang Nhạc nằm ngay ngắn, tỉnh lại liền phát hiện một chân của nữ MC đang đè lên cổ tay anh, còn Tưởng Chiêu thì trở mình, bàn tay đặt hẳn trên người anh, hơi thở phả thẳng lên cổ và vai anh.
Nóng đến mức Thẩm Mang Nhạc mồ hôi túa ra.
Cậu mở mắt thở dài một tiếng.
Đầu tiên, cậu nhẹ nhàng gỡ tay Tưởng Chiêu, đẩy người đó sang một bên.
Sau đó lại nâng chân nữ MC ra, rồi rón rén bò ra khỏi lều.
Camera trên lều vẫn đang chạy, còn nhân viên tổ chương trình thì đều đã say giấc.
Khi Thẩm Mang Nhạc rời lều, đồng hồ đã điểm khoảng ba giờ sáng.
Đêm hè vẫn còn chút mát mẻ, anh định tìm một chỗ yên tĩnh ngồi đến khi trời sáng.
Cậu vừa bước đến góc sân thì bắt gặp một bóng người.
Người đó bị cậu làm giật mình, đứng bật dậy, ngẩng đầu lên. Thẩm Mang Nhạc mới phát hiện, hóa ra là trợ lý của Triệu Tòng Phỉ.
Trợ lý vừa nhìn thấy là anh thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại trở nên căng thẳng.
Cậu ta lùi lại một bước, nghiêng người tránh đi, cứ như rất sợ Thẩm Mang Nhạc sẽ tiến đến gần.
Thẩm Mang Nhạc đứng yên tại chỗ, không tiếp tục bước tới.
Cậu mở miệng trước: “Xin lỗi, hôm nay làm phiền cậu rồi.”
Cậu nói về chuyện do mình lên tiếng mà trợ lý bị vạ lây mắng oan một trận.
Trợ lý vội vàng lắc đầu.
Cậu không phải người không phân rõ đúng sai.
Chuyện hôm nay vốn không liên quan gì đến Thẩm Mang Nhạc. Chỉ cần Triệu Tòng Phỉ muốn, lúc nào cũng có thể kiếm cớ để mắng cậu.
Thẩm Mang Nhạc vốn dĩ là có lòng tốt, ai ngờ Triệu Tòng Phỉ lại còn giận dữ thêm.
Trợ lý khô khốc đáp: “Không phải lỗi của anh.”
Thẩm Mang Nhạc không tiếp tục chủ đề này nữa, anh nhìn vào mặt cậu ta, hỏi thẳng: “Hắn lại đánh cậu?”
Trợ lý lập tức quay đầu, ánh mắt hoảng hốt nhìn Thẩm Mang Nhạc như không dám tin.
Cậu lắp bắp, thậm chí không biết nên đáp lời thế nào.
Thẩm Mang Nhạc... đã nhìn ra rồi sao?
Trước khi ngủ, Triệu Tòng Phỉ tìm cậu ta, ban đầu còn tỏ vẻ bình thường xã giao vài câu, sau lại đùng đùng nổi giận, cuối cùng đá cậu một cú.
Cậu hoảng quá, mà nơi này lại là vùng quê ngoại thành, đường toàn đất đá gồ ghề, ngã một cú đau điếng, còn xước mấy chỗ.
Nửa đêm không thể ngủ được, cậu mò ra đây ngồi một mình, vừa ngơ ngẩn, vừa suy nghĩ lại cuộc đời.
Giờ đây trong lòng cậu thực sự rất rối.
Cậu không biết mình có nên tiếp tục công việc này hay không.
Đây đã là công việc thứ năm kể từ khi tốt nghiệp.
Hai công việc trước, một là telesale, một là bán bảo hiểm, chưa làm được đến tuần thì đã tự xin nghỉ, vì cảm thấy như đang lừa đảo người khác, không chịu nổi nữa.
Ba công việc sau, một thì mới qua kỳ thực tập đã bị đuổi, một thì làm được hơn một năm rưỡi, cuối cùng công ty phá sản, cậu cũng mất việc theo.
Sau công việc đó, cậu mất đến sáu tháng mới tìm được công việc hiện tại.
Cậu đã chịu đựng quá nhiều trong công việc, cộng với những lần nhấp nhô khi tìm việc trước đây, khiến cậu không nỡ buông bỏ chỗ làm bây giờ.
Trước kia, cậu luôn tự an ủi mình: giới giải trí là như vậy mà, trợ lý và quản lý đều phải nhẫn nhịn sống sót qua từng ngày.
Nhưng hôm nay cậu tận mắt chứng kiến Thẩm Mang Nhạc cùng người đại diện của anh ấy, cậu thực sự sụp đổ.
Cậu không thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa.
Triệu Tòng Phỉ hôm nay lại còn quá đáng hơn, cậu cảm thấy mình thật sự không thể chịu nổi.
Thẩm Mang Nhạc nhìn cậu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như ban ngày, không hề mang theo cảm xúc dư thừa nào.
Giọng nói của anh luôn mang theo một loại cảm giác trấn an khiến người khác không tự chủ được mà tin tưởng.
Anh nói: “Chuyện này càng không phải lỗi của cậu.”
Trợ lý nghe xong thì ngây người ra, sau đó không kìm được mà đưa tay che mặt, bật khóc.