Dì Phúc ném hết chăn trên giường xuống đất, tiện thể còn giẫm lên mấy lần, lật tấm đệm lên nhìn thấy bên dưới có món đồ dùng khăn tay quấn lại, đưa tay cầm lên.
"Lâm Tú, đấy là của tôi, cô bỏ ra cho tôi." Tưởng Mỹ Trân giống như phát điên lao về phía dì Phúc.
Dì Phúc nhét khăn tay vào trong túi, đẩy ra Tưởng Mỹ Trân đang xông lên.
"Ối!" Tưởng Mỹ Trân bị đẩy ngã xuống đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt,"Đồ vô tâm, tại sao cô có thể đối xử với tôi như thế? Trả lại tiền cho tôi, trả lại cho tôi ngay." Tiền đó là do cô ta vất vả lắm mới tích cóp được.
Dì Phúc đi đến trước mặt Tưởng Mỹ Trân, lạnh lùng nhìn cô ta: "Tưởng Mỹ Trân, nếu không nể mặt cô là chị dâu của tôi, tôi đã báo cảnh sát cho cô đi tù rồi." Hành vi của Tưởng Mỹ Trân đã cấu thành tội phạm, bà hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt cô ta. Chồng của bà cũng sắp về đến rồi, để cho chồng bà quyết định có muốn đưa Tưởng Mỹ Trân đến đồn công an hay không.
"Tôi phạm tội ở đâu?" Tưởng Mỹ Trân gân cổ lên cãi, nhìn rất ấm ức.
"Cô không quan tâm đến ý kiến của tiểu Liên, ép nó gả cho Hà Đại Căn để thu khoản tiền sính lễ lớn, lại cho con gái của cô giả danh con gái của tôi để chiếm lấy suất học đại học, hai việc này việc nào cũng có thể cho cô ngồi tù được." Mấy năm nay dì Phúc ngoài việc chăm con cũng thường xuyên đọc sách, cũng biết được không ít tri thức liên quan đến pháp luật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT