Mộ Dung Tiêu quay sang nhìn Mộc Ly, thấy cô nhắm mắt, anh không quấy rầy cô mà tiếp tục lái về phía trước. Có lẽ Bắc Kinh cũng có một huyện Linh Sơn, chỉ là anh ấy không biết thôi.
"Chúng ta đến rồi." Mộ Dung Tiêu dừng xe, gọi dì Phúc ở ghế sau. Lúc này anh ấy còn chưa hoàn hồn lại, lái xe từ Bắc Kinh đến huyện Linh Sơn mất ít nhất bảy tiếng đồng hồ nhưng bây giờ mới qua một tiếng đã đến nơi. Anh ấy nghi ngờ không biết mình có nằm mơ không.
Dì Phúc nghe vậy thì lập tức tỉnh lại, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, thấy đã đến thôn Vân Lý, bà ấy vội đẩy cửa xuống xe, nhìn xóm núi quen thuộc lại hơi xa lạ này, trong lòng bà ấy suy nghĩ ngổn ngang. Nhiều năm rồi không trở lại, bà ấy thực sự nhớ nơi này. Bà ấy thường xuyên nằm mơ thấy nơi đây, mơ thấy căn phòng nhỏ trong nhà, mơ thấy cây hòe lớn sau nhà, mơ thấy con sông nhỏ, mơ thấy tất cả mọi thứ.
Dì Phúc không nhìn nữa, hốc mắt bà ấy đỏ hoe, nhìn Mộc Ly, bà ấy nói: "Mộc Ly, cảm ơn cháu đã đưa bọn dì về! Hai người đến nhà dì ngồi một lát, uống ngụm nước nhé." Tiểu Mộc ngàn dặm xa xôi đưa mẹ con bà ấy về, bà ấy không thể để cô đi như thế.
Mộc Ly đi tới trước mặt dì Phúc, đưa tay xoa đầu Tiểu Bảo: "Để lần sau đi ạ." Cô biết lần này dì Phúc về vì có việc gấp cần xử lý, cô cũng không tiện quấy rầy.
"Vậy lần sau cháu nhất định phải tới nhà dì làm khách đấy."
"Vâng." Mộc Ly gật đầu, vẫy tay tạm biệt Tiểu Bảo một tiếng rồi lên xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT