Trên mặt bà mợ lộ ra vẻ vui mừng. Cái cậu có một đời vợ này nói chuyện cũng dễ nghe đấy chứ.
Hai bà bác nghe vậy thì trong lòng thoáng chút hối hận. Nếu sớm biết như thế này thì mình đã mượn căn nhà đó rồi.
Dương Mai, ba Dương, mẹ Dương nghe thế thì đều cau mày. Kiến Quốc dễ nói chuyện quá! Mặc dù Nguyệt Anh đúng là họ hàng thân thích của nhà họ nhưng họ thực sự không muốn cho mượn nhà, nhưng nếu Kiến Quốc đã đồng ý thì họ cũng không tiện nói gì thêm.
Mộc Kiến Quốc cười cười: "Chỉ là, tiền để mua căn nhà đó là tiền cháu đi mượn, nên nếu mợ muốn mượn thì phải trả tiền thuê nhà đấy. Cháu cũng không lấy nhiều đâu, mỗi tháng mợ đưa cháu hai trăm là được rồi."
Bà mợ nghe thế thì sững người rồi tức giận hét lên: "Hai trăm? Sao cậu không đi ăn cướp đi?", mỗi tháng tổng số tiền mà cả nhà họ kiếm được còn chưa nổi một trăm tệ, làm sao có thể kiếm được hai trăm đây.
"Nếu mợ không muốn thì thôi vậy, đừng nói là cháu không muốn cho mượn nhà nhé.", Mộc Kiến Quốc cười cười ra chiều phớt lờ.
Bà mợ tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không biết nói thế nào, mặt mũi vì giận mà đỏ bừng cả lên, đành quay về phía cậu của Dương Mai mà quát: "Ông còn ngồi đó hả? Về nhà!", tức chết mình rồi, thật sự là tức chết mình rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play