"Được." Hầu kết của Mộc Kiến Nghiệp không ngừng trượt lên trượt xuống, thấy xung quanh không có người, liền bế Khưu Lạc Nguyệt chạy về nhà.
Mộc Ly đi ra ngoài viện người nhà, cô định ra ngoài mua chút rau. Hiện tại trong nhà không còn một chút đồ ăn nào, mặc dù cô và anh đã tịch cốc từ lâu rồi nhưng để không khiến mọi người nghi ngờ, mấy ngày nay họ đều ăn cơm ở căng tin.
"Tiểu Mộc, cô đi lên thị trấn sao?" Một người phụ nữ da ngăm đen bước tới chào hỏi Mộc Ly.
Mộc Ly mỉm cười gật đầu: "Chị Lâm cũng lên thị trấn à?"
"Ừ, đồ ăn trong nhà đã ăn hết rồi, nếu không vào thị trấn mua thì sẽ không còn gì để ăn nữa. Lão Chu nhà chúng tôi là người kén ăn, đồ ăn ở căn tin ông ấy ăn không quen." Chị Lâm cầm giỏ trên tay đi đến chỗ Mộc Ly. Cô ta mỉm cười đánh giá Mộc Ly từ trên xuống dưới. Tiểu Mộc xinh đẹp như vậy, làn da trắng nõn mềm mại như lòng trứng đã bóc vỏ, chẳng trách ngay cả một kẻ cứng cỏi như Hàn Liệt cũng phải lòng cô.
Chị Lâm càng nhìn cô càng cảm thấy ghen tị: "Tiểu Mộc, làn da của em đẹp thật đó, có bí quyết gì à?" Cô ta trời sinh đã có làn da ngăm đen, mấy người đàn bà trong viện người nhà đều ngầm gọi cô ta là em gái da đen, chỉ vừa nghĩ đến chuyện đó thôi đã khiến cô ta vô cùng tức giận. Cô ta cũng muốn mình được trắng trẻo như Tiểu Mộc, nhưng làn da của cô ta là tự nhiên nên cô ta không cách nào thay đổi được.
"Có thể dùng một ít mỹ phẩm làm trắng." Mộc Ly nhìn thấy một chiếc xe buýt cũ đang từ xa xa chạy tới. Cô nghe anh nói rằng vị trí của viện người nhà tương đối xa và hảo lánh, nên mỗi ngày chỉ có một chiếc xe buýt chạy qua. Nơi đây vẫn còn lạc hậu, cằn cỗi và hỗn loạn hơn ở trong nước. Người trong viện người nhà thường không ra ngoài nhiều, thậm chí khi ra ngoài cũng là đi theo nhóm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT