Trước khi lên tàu, cô đã dùng điện thoại ở ga xe lửa gọi cho gia đình và Hàn Liệt, chỉ là anh đang bận nên không nhận được điện thoại của cô. Cô còn tưởng hôm nay anh sẽ không đến đón cô chứ.
"Chị ơi!" Mẹ Hà đuổi theo Mộc Ly, nhét vào tay cô mấy tờ tiền lớn, nói: "Đây là tiền thuốc men, chị nhất định phải nhận lấy."
Mộc Ly cũng không từ chối, lúc này tâm trí cô đều đặt trên người Hàn Liệt. Sau khi nhận lấy tiền, cô nhanh chóng đến đón Hàn Liệt đang đi tới. Cô thật sự rất nhớ anh!
Từ lúc Mộc Ly xuống tàu, Hàn Liệt đã nhận ra cô. Cho dù diện mạo cô thay đổi như thế nào, anh cũng có thể nhận ra cô ngay lập tức. Đó là một cảm giác không thể nói rõ ràng, nhưng chỉ cần cô ở đó, anh sẽ cảm nhận được cô. Đã rất lâu anh không gặp được cô, anh thực sự rất nhớ cô.
"Ly Nhi!" Hàn Liệt đi đến trước mặt Mộc Ly, nắm lấy tay cô, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô, trong mắt anh tràn đầy nỗi nhớ nhung sâu sắc.
"Anh về từ khi nào vậy? Em còn tưởng anh không đến đón em nữa chứ." Trên mặt Mộc Ly toàn là nụ cười vui vẻ, đôi mắt sáng long lanh, lấp lánh rung động lòng người, câu dẫn trái tim của người ta đi.
"Mới về sáng nay." Hàn Liệt nhận lấy hành lý của Mộc Ly, nắm tay cô đi ra ngoài. Anh vừa xong việc liền vội vàng trở về, biết rằng hôm nay Ly Nhi sẽ về. Ngay cả quần áo anh cũng không thay đã lập tức đến ga tàu. Anh muốn gặp cô sớm nhất có thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT