Mộc Ly lắc đầu tỏ vẻ không để tâm. Cô có thể hiểu được cảm xúc của người đàn ông, con mình gặp chuyện không may, người làm cha mẹ chắc chắn không thể khống chế được.
Người đàn ông rút từ trong túi ra một xấp tiền, đưa đến trước mặt Mộc Ly: "Cô nhất định phải nhận số tiền này".
Mộc Ly cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy: "Tôi đã phối thuốc xong rồi, trở về, các người cho bé con uống liên tục ba ngày là ổn".
"Cảm ơn!", người đàn ông lại lần nữa cảm kích cúi đầu với Mộc Ly: "Tôi là Mã Kiến, xưởng trưởng của xưởng may, sau này cô cần may quần áo thì có thể đến xưởng tìm tôi bất kỳ lúc nào".
"Được!", Mộc Ly gật đầu, trong lòng đã có một kế hoạch.
Đợi ba người nhà Mã Kiến rời đi, Giang Hạ và Mộc Ly liền xuất phát đến Hợp tác xã tín dụng.
Trong Hợp tác xã tín dụng khá là vắng vẻ, chỉ có vài nhân viên đang ngồi nói chuyện phiếm, ở cái thời đại này, có thể ăn no mặc ấm đã là không tệ rồi, lấy đâu ra nhiều tiền để vào Hợp tác xã tín dụng?
Giang Hạ lấy ra một tờ biên lai đưa cho nhân viên: "Đồng chí! Làm phiền cô đổi tờ biên lai gửi tiền này thành tên cô ấy", ông chỉ chỉ vào Mộc Ly đang đứng bên cạnh.
Ông ta đã báo với vị nhân vật lớn kia về việc tìm được nhân sâm trăm năm, người đó tỏ ra rất vui vẻ, nói rằng ngày mai sẽ cho người đến lấy nhân sâm. Có thể tạo được mối quan hệ với nhân vật lớn thì kế hoạch sau này của ông ta sẽ càng thêm dễ dàng, việc này đều nhờ ơn của Mộc Ly cả đấy.
"Được", nhân viên tiếp nhận biên lai gửi tiền, rồi bảo Mộc Ly lấy ra hộ khẩu, sau đó giúp cô đăng ký thông tin.
"Được rồi đấy, cô giữ biên lai gửi tiền này nhé", nhân viên sửa tên trên biên lai rồi đưa cho Mộc Ly, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy hâm mộ. Người làm công ăn lương như bọn họ sợ là cả đời cũng không kiếm được 3 vạn tệ, vậy mà một cô gái mới 18 tuổi như cô nhóc này lại có được 3 vạn tệ gửi ngân hàng, đúng là người so với người tức chết người mà.
"Cảm ơn!", Mộc Ly nhận lấy biên lai bỏ vào túi áo, sau đó thu vào không gian.
Giang Hạ liếc nhìn đồng hồ rồi nói với Mộc Ly: "Giờ vừa đúng giờ cơm trưa, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa nhé".
Lần này Mộc Ly đã giúp ông ta một việc lớn như vậy, mời cô ăn cơm cũng là việc ông ta nên làm.
"Ừm", Mộc Ly cũng cảm thấy có hơi đói bụng.
Hai người vừa ra khỏi Hợp tác xã tín dụng, vừa khéo có một chiếc xe buýt dừng lại, hai người phụ nữ ăn mặc thời thượng từ trên xe bước xuống.
"Chị! Chị nhìn xem đó có phải anh rể không?", Cố Ngọc Hoa liếc nhìn thấy Mộc Ly và Giang Hạ đứng bên kia đường, bèn kéo kéo tay áo Cố Ngọc Đình.
Cố Ngọc Đình nhìn theo hướng em mình chỉ thì thấy Giang Hạ và Mộc Ly đang trò chuyện vui vẻ, thoáng cái, sắc mặt bà ta liền thay đổi, vội đuổi theo định hỏi cho ra nhẽ. Hiện tại chồng bà ta là chủ nhiệm của tiệm thuốc quốc doanh, có không ít phụ nữ để mắt đến ông ấy, tuy nhiên, Giang Hạ vẫn luôn một lòng với bà ta, chưa từng để tâm đến những người phụ nữ khác, lại càng không thân cận với những người phụ nữ khác như vậy.
"Chị! Chị đừng nóng!", Cố Ngọc Hoa giữ chặt Cố Ngọc Đình.
"Không được, chị phải đến hỏi cho ra lẽ mới được", nhìn thấy Giang Hạ và Mộc Ly đi vào tiệm cơm quốc doanh, rốt cuộc, lửa giận trong lòng Cố Ngọc Đình cũng không khống chế nổi, bà ta giãy tay khỏi tay Cố Ngọc Hoa, đi thẳng vào tiệm cơm.
"Chị!", Cố Ngọc Hoa đuổi theo, ra sức ngăn cản bà ta: "Chị cứ chờ chút đã, em có bạn làm trong Hợp tác xã tín dụng, chúng ta đi đến đó trước, hỏi xem anh rể và cô gái kia vừa vào đó làm gì, lỡ như hiểu lầm thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chị và anh rể đấy".
Cố Ngọc Đình liếc nhìn tiệm cơm quốc doanh một cái, khẽ gật đầu, dù sao bọn họ cũng vừa vào tiệm cơm, trong chốc lát sẽ không rời đi.