Mộ Dung Tiêu đi theo Mộ Dung Ly vào một căn nhà tranh rách nát, nhìn thấy Tôn Cúc Anh nằm trên giường phủ đầy rơm rạ, còn đang không ngừng run rẩy, trong lòng giống như bị đâm một đao thật tàn nhẫn, đau đến gần như không thể hô hấp.
"Mẹ!" Anh ấy bước nhanh về phía Tôn Cúc Anh.
Mộ Dung Vũ đang bưng một chén nước ấm cho Tôn Cúc Anh uống, nghe được thanh âm của Mộ Dung Tiêu, không dám tin mà quay đầu lại nhìn, trong giây phút nhìn thấy Mộ Dung Tiêu, cô ấy rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc lớn lên: "Anh cả!" Anh cả đã trở về, anh cả thật sự đã trở về.
Mộ Dung Tiêu đi đến bên giường, đưa tay nắm chặt lấy tay Tôn Cúc Anh: "Mẹ! Con đã trở về rồi!" Mẹ ở trong trí nhớ của anh ấy luôn là một người đoan trang hào phóng, dáng vẻ dịu dàng, hiện tại bà ấy lại gầy như que củi, sắc mặt trắng bệch, không hề có sức sống, trong lòng anh ấy thật sự rất đau đớn.
Tôn Cúc Anh mở hai mắt đục ngầu, nhìn thấy Mộ Dung Tiêu, khóe miệng nở ra một nụ cười yếu ớt: "Tốt quá rồi... Còn có thể mơ thấy con..."
Mộ Dung Tiêu đặt tay Tôn Cúc Anh lên mặt mình, để cho bà ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy: "Mẹ! Đây không phải là một giấc mơ, con đã trở về rồi, con thực sự trở về."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT