Ba năm trước, khi biết anh ta muốn rời khỏi Bắc Kinh để về quê ở Vân Thành, cô ấy đã khóc suốt một đêm. Lúc đi tiễn anh ta, mắt cô ấy vẫn sưng lên như một quả đào. Khi xe lửa chậm rãi chuyển động, cô ấy đã chạy theo xe lửa rất lâu, cho đến khi không nhìn thấy xe lửa nữa, cô ấy mới không cam lòng dừng bước.
Theo thời gian trôi qua, nỗi nhớ của cô ấy đối với anh ta không giảm mà ngày một tăng lên. Mỗi ngày cô ấy đều ngóng trông anh ta trở về, vậy thì cô ấy có thể đi theo phía sau anh ta như trước kia, gọi anh ta là anh Hướng Nghị.
Rốt cuộc cô ấy đã đợi được, biết tin anh ta muốn trở về, cô ấy vui vẻ đến mức không ngủ mấy ngày mấy đêm. Cô ấy có thể gặp lại anh ta rồi. Cho dù anh ta chỉ xem cô ấy như em gái giống như trước kia, cô ấy cũng cam lòng. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh ta, cô ấy cũng thỏa mãn rồi.
Cô ấy cũng muốn nói cho anh ta biết tâm ý của mình. Chỉ là cô ấy sợ hãi, sợ anh ta sẽ từ chối. Cô ấy sợ quan hệ của bọn họ sẽ bởi vì lời tỏ tình của cô ấy mà trở nên xa cách. Cho nên cô ấy luôn cẩn thận giấu sự yêu thích này ở trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Mộc Ly vừa nhìn hai người, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời. Thì ra ở đời trước, người khiến Hàn Tầm luôn nhớ thương chính là Hướng Nghị.
Đời trước, Hướng Nghị hẳn là đã chết trong cái bẫy kia. Hướng Nghị bị thương, vị trí của cái bẫy kia khá hẻo lánh, hơn nữa còn ở trong rừng sâu núi thẳm, không chỉ có dã thú, còn có các loại rắn độc. Lúc ấy nếu không phải cô đi qua kịp thời phát hiện Hướng Nghị, anh ta nhất định không chống đỡ được qua ngày hôm sau.
"Tiểu Tầm, chúc mừng sinh nhật!" Hướng Nghị lấy quà sinh nhật ra đưa cho Hàn Tầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play