"Không cần đâu, tôi ăn cơm rồi. Bây giờ chúng ta đi qua đó đi." Ông ấy nhìn ra được dì Vương là người tốt, nhưng mà năm nay nhà ai cũng không dư dả gì. Mỗi một hạt gạo đối với mỗi một nhà mà nói đều cực kỳ trân quý, sao ông ấy có thể không biết xấu hổ ở lại nhà bà ấy ăn cơm?
Dì Vương thấy Khưu Lạc Nghị kiên trì như vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa. Bà ấy dẫn theo ông ấy đi về phía nhà cũ của Mộc Ly. Chị em nhóc Ly vừa mới rời đi chưa được hai ngày, gia đình Vương Thúy Nga đã bắt đầu có chủ ý với nhà cửa của bọn họ, bị lão già nhà bà ấy dạy dỗ một trận mới xem như dừng lại.
Sau khi bà ấy mở cửa ra, Khưu Lạc Nghị lập tức nhìn thấy khoảng sân không lớn được quét dọn rất sạch sẽ. Ở bên trái sân là một cái giếng, bên cạnh giếng nước có một cái bục bằng xi măng, hẳn là để giặt giũ quần áo.
Ông ấy bước vào nhà, bên phải là nhà bếp, bên còn lại là hai căn phòng nhỏ. Ông ấy đẩy cửa một trong hai căn phòng ra, nhìn thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái bàn gỗ nhỏ.
"Căn phòng này là Tiểu Chính ở, phòng bên cạnh là nhóc Ly và Tiểu Linh ở. Trước kia, căn phòng này cũng không giống như bây giờ. Khi đó bên ngoài mưa to, trong phòng bị dột, vẫn là do nhóc Ly kiếm tiền sau đó sửa chữa lại." Dì Vương nghĩ đến cuộc sống trước đây của mấy chị em Mộc Ly, không nhịn được thở dài.
"Dì Vương, chị em Tiểu Ly còn người thân nào không?" Khưu Lạc Nghị thu hồi tầm mắt, nhìn về phía dì Vương.
"Có, nhưng mà còn không bằng không có." Dì Vương nghĩ đến cả nhà Vương Thúy Nga liền không nhịn được muốn mắng người. Cmn thật không hiểu là cái thứ gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT