Viền mắt Liễu Mộ Tuyết đỏ ửng lên, nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn qua trông có vẻ rất đáng thương: "Ba, con cũng mới biết chuyện này chưa được bao lâu, con sợ mất đi ba mẹ nên mới không nói cho ba mẹ biết.", cô ta không tin là mình đã sống cùng họ mười chín năm lại không so sánh được với Châu Sương, đứa con gái vốn chỉ là người lạ có cùng quan hệ huyết thống đó.
Trên mặt Liễu Ngọc Sính vẫn là vẻ lạnh lùng, ông ấy nhìn Liễu Mộ Tuyết bằng ánh mắt châm biếm xen lẫn thất vọng. Nếu không phải đã biết mọi chuyện từ miệng người nhà họ Châu thì chắc bây giờ ông ấy đã bị bộ dạng này của cô ta lừa gạt.
Liễu Ngọc Sính không thể ngờ được mình tung hoành bên ngoài bao nhiêu năm, gặp qua vô số loại người nhưng lại bị người mà mình tin tưởng nhất lừa gạt. Thật là quá trớ trêu!
Thấy Liễu Ngọc Sính thờ ơ như thế, trong lòng Liễu Mộ Tuyết hoảng sợ vô cùng: "Ba, ba tin con được không? Con mới biết chuyện này thật mà, con thật sự không nỡ rời xa ba mẹ."
"Cô không nỡ rời khỏi đây là vì cô không muốn mất đi tất cả những gì mà mình đang có đúng không?", Từ Hồng Hà đi ra rồi nhìn chằm chằm vào Liễu Mộ Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng. Không biết có phải do đã nhìn thấy Châu Vân hay không mà bây giờ bà ấy càng nhìn khuôn mặt này càng thấy đạo đức giả vô cùng.
Liễu Mộ Tuyết âm thầm nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng mình xuống rồi càng rống to hơn: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con như vậy? Con thật sự yêu ba mẹ nên mới không nỡ rời khỏi đây. Trong lòng con thì ba mẹ mới là ba mẹ ruột, sao con có thể nói đi là đi được ạ, làm như thế chẳng phải sẽ làm tổn thương ba mẹ sao?"
"Đừng nói nữa, quay về tìm ba mẹ ruột của cô đi. Từ nay về sau chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô nữa.", Liễu Ngọc Sính lạnh nhạt nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play