Ánh mắt của Tưởng Tịnh dừng lại trên mặt Châu Vân. Khuôn mặt này bà ấy đã nhìn suốt mười chín năm qua, đây là lần đầu tiên bà ấy cảm thấy ghê tởm như vậy.
"Đúng vậy, mong bà tin tưởng chúng tôi, chúng tôi thật sự không cố ý. Sao chúng tôi có thể giao con mình cho người khác được, con bé là một khúc thịt trong người tôi mà hu hu...", Từ Hồng Hà nói xong thì khóc rống lên.
"Nể tình những năm qua gia đình chúng tôi đã đối xử tốt với con gái bà, bà tha thứ cho chúng tôi nhé.", Châu Quân nhìn Tưởng Tịnh mà van nài, ông ta không muốn ngồi tù.
Người nhà họ Châu không biết Châu Diệp cũng đang ở đồn công an, hơn nữa bà ta cũng đã khai hết đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra vào năm đó.
Suy nghĩ duy nhất của họ bây giờ là tìm cách rời khỏi đây, không để Liễu Mộ Tuyết bị liên lụy vào chuyện này. Chỉ cần cô ta vẫn còn ở nhà họ Liễu một ngày, sau này tài sản của nhà họ Liễu đều là của họ.
"Trông tôi ngu lắm à?", Tưởng Tịnh cười lạnh lùng rồi hỏi người nhà họ Châu. Nếu không vì họ thì bà ấy và con gái cũng sẽ không chia cách nhiều năm như vậy, bà ấy cũng không phải phí công nuôi dưỡng con gái nhà khác suốt mười chín năm. Nghĩ đến chuyện mười chín năm qua mình đã nuôi nấng con gái của kẻ khác là Tưởng Tịnh lại vô cùng tức giận.
"Sao lại thế được?", trên mặt người nhà họ Châu tràn ngập vẻ khó hiểu, họ không hiểu sao tự nhiên Tưởng Tịnh lại hỏi như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT