Mộc Kiến Quốc cảm giác có một tia nhiệt chui vào trong chân mình, tê dại, lại có hơi châm chít đau đớn. Anh ấy không dám tin mở to hai mắt. Kể từ khi bị thương, chân của anh ấy đã mất đi cảm giác. Đây là lần đầu tiên anh ấy cảm nhận được như vậy. Trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ hy vọng.
Trong ánh mắt nhìn Mộc Ly cũng có thêm một tia chờ mong. Nếu anh ấy có thể đi đứng trở lại, anh ấy có thể đi làm và giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo và mái tóc bạc của ba mẹ, trái tim của anh ấy đau như là bị dao đâm. Anh ấy chán ghét bản thân là một kẻ vô dụng, anh ấy không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc tạo thêm gánh nặng cho ba mẹ mình.
"Thím à, thím đi rót một ly nước đi." Mộc Ly nói với Ngô Quế Anh.
"Được." Ngô Quế Anh lập tức ra ngoài.
Mộc Hữu Tân buông cái cuốc trong tay xuống, nhìn thấy Ngô Quế Anh đi ra từ trong phòng thì hỏi: "Ai tới vậy?"
"Tiểu Ly, con bé đang trị chân cho Kiến Quốc đấy." Ngô Quế Anh nói xong thì vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, bà ấy bưng một ly nước đi ra, vội vàng đi về phía căn phòng.
"Tiểu Ly?" Mộc Hữu Tân suy nghĩ một hồi lâu cũng không nhớ ra là ai, sau khi đến bên cạnh giếng rửa tay thì cũng đi theo vào phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT