"Thím, thím không cần lo lắng cho chúng con. Hiện giờ chúng con không thiếu thức ăn, cuộc sống rất tốt." Mộc Ly vừa nhìn sắc mặt của bọn họ, liền biết cuộc sống của bọn họ rất khổ sở. Đặc biệt là hai đứa nhỏ, mặt vàng người gầy, vừa nhìn liền biết là bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài.
"Con cũng đừng lừa thím nữa. Thím biết mấy năm nay các con cũng không dễ dàng. Nghe lời thím, lát nữa mang mấy thứ này về đi." Ngô Quế Anh lau khóe mắt ươn ướt. Tiểu Ly có lòng này, bà ấy đã rất vui vẻ.
"Rầm!" Trong phòng truyền đến tiếng của một vật nặng rơi xuống đất.
"Con ngồi đây một lát, để thím đi vào trong xem thử." Ngô Quế Anh đứng lên, đi vào trong phòng với vẻ mặt căng thẳng.
Bà ấy đẩy cửa ra, nhìn thấy Mộc Kiến Quốc đang ngã trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn cau mày. Ngô Quế Anh vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Kiến Quốc, con không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không?"
Mộc Kiến Quốc bực tức đấm vào chân mình một cái, sắc mặt lộ ra vẻ áy náy, ảo não, tự trách, còn có tuyệt vọng sâu sắc, nói: "Con sống có ý nghĩa gì? Ngay cả việc đi bộ cũng không đi được, con còn sống làm gì nữa?" Anh ấy đấm vào chân của mình một lần nữa.
Để chữa bệnh cho đôi chân của anh ấy, gia đình không chỉ tiêu hết tiền tiết kiệm mà còn vay nợ rất nhiều người bên ngoài. Nhưng chân của anh ấy không có chút khởi sắc nào. Anh ấy sống như vậy sẽ chỉ liên lụy đến gia đình, anh ấy sống còn có ý nghĩa gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT