"Mộc Ly, tôi nghe mẹ nói là bây giờ cô đang làm y tá ở bệnh viện.", lúc Dương Mẫn nghe mẹ cô ta nói thế thì cười sắp tắt thở, một con nhóc nhà quê dốt đặc cán mai như Mộc Ly lại đi làm y tá, không sợ cho bệnh nhân uống nhầm thuốc à?
Mộc Ly khẽ gật đầu nhưng cũng không giải thích nhiều.
"Viện trưởng của bệnh viện cũng từ bi thật đấy, cũng không sợ cô lấy sai thuốc cho bệnh nhân. Tôi khuyên cô nên mau chóng từ chức đi, nhỡ xảy ra chuyện gì thì hối cũng không kịp."
Mộc Ly vốn không muốn tranh luận nhiều với Dương Mẫn, dù sao hôm nay cũng là ngày cưới của cô ta, nên để cho cô ta một chút thể diện nhưng cô ta lại quá đáng quá: "Chị họ, chuyện của tôi không cần chị phải nhọc lòng quan tâm đâu, chị vẫn nên lo cho chuyện của mình thì hơn."
"Mày! Tao chỉ có lòng quan tâm mày thôi, mày không nghe cũng không sao, đúng là loại không biết tốt xấu, không nhận ra được tấm lòng của người tốt.", Dương Mẫn hừ giọng lạnh lùng rồi quay đầu đi không để ý đến Mộc Ly nữa.
"Nghiên Nghiên, cầm son môi của tôi tới đây.", Dương Mẫn nói với Ngô Nghiên đang đứng bên cạnh. Ngô Nghiên cũng là công nhân ở xưởng dệt nơi mà ba mẹ Dương Mẫn đang làm, cô ta cũng ở trong đại viện xưởng dệt. Hai người họ lớn lên bên nhau từ nhỏ nên mối quan hệ giữa cả hai rất tốt.
Ngô Nghiên lấy một thỏi son trong ngăn kéo tủ bên cạnh ra đưa cho Dương Mẫn, thấy thỏi son đó của Dương Mẫn, trong mắt Ngô Nghiên thoáng qua vẻ ghen tỵ. Đợi khi lấy chồng, chắc chắn cô ta cũng phải bảo chồng mua son môi cho mình mới được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play