Nhìn thấy Châu Sương xách theo vali đi ra, mặt ông Châu đen như đáy nồi: "Mày định làm gì?"
"Không phải bố bảo con cút à? Giờ con sẽ cút đi, sau này cũng không quay về nữa", Châu Sương lạnh lùng nhìn ông Châu, rồi xách theo đồ đạc đi ra ngoài. Ngôi nhà này không cho cô một chút cảm giác thân thuộc nào, lần nào cũng là cô sai, cũng là lỗi do cô, có ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Châu Vân cúi đầu, trong mắt tràn đầy vui vẻ vì mục đích đã đạt được. Đây chỉ là bước đầu tiên.
"Được, mày đừng bao giờ về đây nữa", ông Châu bước đến dùng sức đạp cửa.
"Rầm!", nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, nước mắt Châu Sương cũng nhịn không được rơi xuống.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới thôi khóc, dùng sức lau nước mắt rồi đi về phía trước. Có điều, đã trễ thế này, cô nên đi đâu bây giờ?
Lang thang không có mục đích, không biết từ lúc nào, cô đã đi đến bệnh viện.
Châu Sương đi vào bệnh viện, đến khoa Trung Y, đẩy cửa đi vào văn phòng. Hai ngày tới, cô định sẽ ở tạm nơi này.
*
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT