Hàn Liệt cảm nhận được bàn tay mềm mại của Mộc Ly đang không ngừng động trên mặt anh thì bị Lục Ngự cắt ngang, trợn mắt nhìn anh ta nói: "Đã mấy vạn tuổi rồi mà còn chưa tìm được tiên lữ, vậy mà cũng không cảm thấy xấu hổ."
Lục Ngự nghe được lời nói quen thuộc này thì có hơi giật mình, cẩn thận quan sát Mộc Ly và Hàn Liệt.
"Sao lại nhìn chúng ta như vậy? Chẳng lẽ trên mặt chúng ta có hoa sao?" Hàn Liệt và Mộc Ly nhìn nhau cười. Bọn họ đã quyết định sẽ nói cho Lục Ngự biết thân phận của bọn họ.
"Tôi cảm thấy hai người rất giống hai người bạn của tôi." Lục Ngự nhìn chằm chằm vào mắt của Mộc Ly và Hàn Liệt. Mặc dù dung mạo của họ không giống nhưng đôi mắt của họ lại rất giống.
"Chẳng lẽ chúng ta còn không tính là bạn của ngươi sao?" Hàn Liệt cố ý trêu chọc Lục Ngự.
"Không, ý ta là ngươi nhìn rất giống hai người bạn mà ta đã từng biết, chỉ là..." Vẻ mặt Lục Ngự đầy buồn bã. Ánh mắt và cử chỉ của họ quả thực rất giống Hàn Liệt và Mộc Ly, nhưng anh ta biết bọn họ không thể nào là hai người kia được, bởi vì việc rơi xuống Tru Tiên Đài chỉ có một kết quả duy nhất đó là hồn phi phách tán. Nếu không thì tại sao ngay cả Tụ Hồn Đăng cũng không thể nào thu thập được hồn phách của bọn họ?
Trước khi anh ta đi tới đây thì đã đi nhìn Tụ Hồn Đăng một chút, cho dù anh ta đã bỏ hoa Cửu Hồn vào rồi nhưng vẫn không thu thập được một chút hồn phách nào của bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT