Mộc Kiến Nghiệp bước đến trước mặt Cổ Sơn và nói: "Cổ Sơn, hãy nhận lấy đi. Sau này ngươi chỉ cần nỗ lực tu luyện đó đã là báo ân lớn nhất đối với Ly Nhi rồi." Cổ Sơn là một người rất chính trực cũng như sẽ không bao giờ bắt nạt kẻ yếu. Đây là lý do tại sao bọn họ có thể trở thành bạn bè.
Cố Sơn vẫn còn hơi do dự nhìn túi trữ vật trong tay, một lát sau, ông ấy mạnh mẽ gật đầu: "Được, ta sẽ chăm chỉ tu luyện." Ông ấy kiên định nhìn Mộc Ly. Ông ấy nhất định sẽ không để cho tông chủ thất vọng.
Mộc Ly mỉm cười nhấc chân rời đi.
Liễu Truân chậm rãi tỉnh lại, không cảm giác được một chút linh khí nào dao động trong cơ thể, không khỏi lớn tiếng khóc lên. Từ nay về sau hắn ta chỉ có thể làm một kẻ vô dụng, sao hắn ta còn có thể sông yên ổn trong Tu Chân giới nữa? Tất cả là lỗi của tên Cố Sơn khốn kiếp đó, hiện tại ngay cả cơ hội báo thù hắn ta cũng không có.
Tu vi một khi bị phế bỏ, trừ khi có Bát Phẩm Phục Linh đan, bằng không sẽ không có cách nào khôi phục được. Nhưng với thân thể vô dụng hiện tại của hắn ta, cho dù hắn ta có thể nhìn thấy viên Bát Phẩm Phục Linh đan đó thì cũng chỉ có thể gặp không thể cầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Liễu Truân ngước mắt lên, nhìn thấy đoàn người Mộc Ly bước ra từ Lăng Thiên Tông, hắn ta co rúm người lại, chịu đựng cơn đau, đi ra sau một cái cây rồi núp vào.
Ánh mắt hắn ta rơi vào đôi nam nữ đi theo sau Mộc Ly, Liễu Truân lập tức nhận ra họ chính là đôi nam nữ đã ở cùng Cố Sơn lúc đó. Chẳng trách tông chủ lại biết chuyện của hắn ta và Cố Sơn, nguyên lai chính bọn họ là người đã tố cáo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play