Chương 2: Ngươi Nếu Đã Chết Thì Tốt Rồi (Sửa)
Tình trạng cơ thể mình, Giang Thanh Ngọc hiểu rõ nhất. Dù bác sĩ nói chuyện luôn mập mờ, cậu vẫn biết mình không sống được bao lâu nữa.
Từ khi bị Giang Khê đẩy xuống lầu, cơ thể cậu ngày càng suy yếu. Lúc nghiêm trọng nhất, thậm chí không thể rời khỏi xe lăn.
Có lẽ chính vì vậy mà Giang Khê và cha cậu, Giang Hội, mới lơi lỏng cảnh giác, cho rằng cậu đã mất khả năng tranh đoạt gia sản Giang gia.
Một kẻ ốm yếu sắp chết, sống không quá nửa năm, chẳng đáng để lo sợ.
Giang Thanh Ngọc đã nhân cơ hội này rời khỏi căn nhà trước đây thuộc về mẹ, một mình chuyển đến nơi này.
Sau đó, cậu giấu Tống Thủy Viễn vào đây.
Trong suốt một tháng sống chung với Tống Thủy Viễn, Giang Thanh Ngọc đã làm tất cả những gì cậu muốn với hắn.
Tống Thủy Viễn là người đứng đầu Tống gia. Dù sự nghiệp của Tống gia ở nước ngoài, nhưng dù thế nào cũng tốt hơn Giang gia đang trên đà suy tàn. Nếu muốn thoát khỏi sự khống chế của Giang Thanh Ngọc, hắn có lẽ chỉ cần trở bàn tay.
Ban đầu Tống Thủy Viễn còn kháng cự, sau này có lẽ đã quen. Ngoại trừ sắc mặt không tốt, hắn cũng không có hành động gì khác, gần như không giãy giụa.
Quan hệ thông gia giữa Giang gia và Tống gia liên quan đến sự phát triển và ổn định của cả hai gia tộc ở tầng lớp thượng lưu A thành. Giang Hội là con rể, chiếm đoạt tài sản của vợ trước. Tống Thủy Viễn lại quá trẻ, những người thân thích khác của Tống gia thèm khát tài sản trong tay hắn như hổ rình mồi. Thông gia đối với họ là cơ hội hợp tác đôi bên cùng có lợi tốt nhất.
Nhưng Giang Thanh Ngọc đã đi trước một bước. Tống Thủy Viễn hiện tại còn chưa đính hôn, chưa có hôn ước ràng buộc, đã xảy ra quan hệ với Giang Thanh Ngọc trước. Chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ là tai tiếng, tổn hại đến mặt mũi cả hai nhà, thậm chí có khả năng dẫn đến sụp đổ thị trường chứng khoán.
Ổn định cảm xúc của Giang Thanh Ngọc là biện pháp tốt nhất. Dù sao bác sĩ nói cậu chỉ sống được nửa năm. Tống Thủy Viễn có thể từ một Tống gia đang suy yếu mà vực dậy, hắn hiểu rõ nhất sự nhẫn nại và chờ đợi. Bồi Giang Thanh Ngọc làm loạn nửa năm dường như cũng chẳng hề gì.
Chờ cậu chết, sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong nửa năm này.
Tống Thủy Viễn vẫn sẽ tiếp tục đính hôn với Giang Khê, sau đó cùng nhau bước vào lễ đường.
“Đến lúc đó, anh sẽ quên tôi,” Giang Thanh Ngọc cuộn tròn trong vòng tay Tống Thủy Viễn, nói chuyện mơ hồ, “Tất cả mọi người sẽ quên tôi.”
Rõ ràng trước đây không phải như vậy.
Giang Thanh Ngọc nghĩ thầm.
Ngày hôm sau, Giang Thanh Ngọc hơi sốt nhẹ.
Người bình thường bị bệnh không phải chuyện gì lớn, nhưng cơ thể Giang Thanh Ngọc thật sự quá yếu. Có lẽ một trận cảm cúm nhỏ cũng có thể cướp đi mạng sống của cậu.
Hai tháng trước, Giang Hội ra nước ngoài dự tiệc, Giang Khê cũng đang chuẩn bị thủ tục du học. Giang Thanh Ngọc đã nhân cơ hội này dọn ra ngoài.
Lần này bệnh tình đến rất nhanh, bác sĩ gia đình đến khám cho cậu nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt. Vệ sĩ liền đưa cậu vào bệnh viện.
Giang Thanh Ngọc lại hôn mê cả ngày.
Ngày thứ tư, lập đông.
Giang Thanh Ngọc tỉnh lại.
Đầu rất đau, cái chân phải trước kia bị ngã gãy cũng rất đau. Giang Thanh Ngọc cảm thấy toàn thân khó chịu, ánh đèn phòng bệnh lại chói mắt, vì thế chỉ mở mắt được một lát rồi lại nhắm nghiền.
Bác sĩ vẫn đang bận rộn bên cạnh. Cậu hồi phục một lúc, đợi bác sĩ ra ngoài mới hỏi người vệ sĩ đứng bên giường: “Hắn đâu?”
Vệ sĩ im lặng một lát, như đang đoán xem “hắn” trong miệng Giang Thanh Ngọc là ai.
“Nhị thiếu gia, vẫn còn ở nhà.”
Giang Thanh Ngọc hơi khó khăn cong nhẹ mắt: “Hắn…… không ra ngoài?”
“Không có.”
“Cũng không…… gặp người khác?”
“Không có.”
Giang Thanh Ngọc hoàn toàn yên lòng, khẽ nói: “Anh xem, hắn cũng đáng thương như tôi. Từ khi hắn biến mất đến giờ, không ai gọi điện cho hắn, cũng không ai phát hiện ra, ngay cả Giang Khê cũng không.”
Vệ sĩ chỉ là người làm công, không tiện đánh giá chuyện của chủ nhân, im lặng không nói.
“Hoa Tư,” Giang Thanh Ngọc gọi tên vệ sĩ, “Tôi muốn về nhà.”
“Nhị thiếu gia, bác sĩ nói còn cần nằm viện theo dõi.”
Giang Thanh Ngọc vẫn nói: “Tôi muốn về nhà.”
Hoa Tư liền im lặng, đi giúp cậu làm thủ tục xuất viện.
Anh ta trước đây là người của mẹ Giang Thanh Ngọc. Sau khi gia chủ trước qua đời, Hoa Tư thất nghiệp, mãi đến khi Giang Thanh Ngọc tìm anh ta trở về.
Cơ thể Giang Thanh Ngọc không tốt. Nếu cậu khỏe mạnh, với sự thông minh và thủ đoạn của mình, muốn giành lại gia sản của mẹ hẳn không phải là chuyện khó.
Nhưng cậu là trẻ sinh non, từ nhỏ thể chất yếu ớt, mới bị Giang Khê dễ dàng cướp đi tất cả, đến bây giờ tay trắng, chỉ có thể dựa vào Giang gia để sống.
Thời tiết A thành khắc nghiệt, vừa qua lập đông, nhiệt độ không khí lập tức giảm mạnh.
Hoa Tư đến bệnh viện mang theo một chiếc áo khoác dày, nhưng khi lên xe, tay và má Giang Thanh Ngọc vẫn lạnh cóng như băng, cứng đờ đến mức không thể cử động bình thường.
Hoa Tư bế cậu từ xe lăn lên, đặt vào ghế sau.
Giang Thanh Ngọc đột nhiên nói: “Gọi điện thoại cho hắn.”
Động tác của Hoa Tư khựng lại một chút, im lặng đồng ý, gọi điện thoại cho người đàn ông đang đợi ở nhà.
Bên kia không ai nghe máy.
Giang Thanh Ngọc cảm thấy mình mơ hồ muốn phát điên, cổ họng ngứa rát và tràn ngập mùi máu. Cậu gắng sức nhẫn nhịn, nói tiếp: “Gọi lại.”
Lần này Tống Thủy Viễn nghe máy.
Cơn bực bội đang dâng lên trong lòng Giang Thanh Ngọc lập tức dịu xuống. Sắc mặt cậu hơi co rúm lại, giọng điệu ôn hòa: “Anh ăn cơm chưa?”
“……”
“Tôi nhớ anh thích bánh kem hạt dẻ bơ, tôi mang một phần về.”
Giọng nói đầu dây bên kia có chút khác lạ: “Tôi không thích.”
“Anh thích mà,” giọng Giang Thanh Ngọc mang theo chút vui vẻ, “Tôi sắp về đến rồi.”
“……”
Sự lạnh nhạt và thờ ơ liên tục khiến cơn giận vốn đã bị đè nén của Giang Thanh Ngọc lại bùng lên đỉnh điểm. Cậu biết tính cách mình không tốt, thất thường. Trước đây ở trường, ở nhà, không ai thích cậu.
Tất cả mọi người chỉ thích Giang Khê. So với Giang Khê, cậu chỉ có xuất thân không tốt, khó tránh khỏi bị người khác soi mói. Nhưng Giang Khê học giỏi, tính tình tốt, lương thiện và hào phóng, đối xử với mọi người đều chân thành hữu hảo, rất nhiều người cố tình bỏ qua xuất thân của hắn, đơn thuần thích và ngưỡng mộ hắn.
Ngay cả Giang Thanh Ngọc, ban đầu cũng nghĩ như vậy.
Cậu vẫn còn quá ngây thơ, đơn thuần, đến nỗi khi Giang Khê mới vào Giang gia, cậu cũng mù quáng như những người khác, cảm thấy hắn là một người anh trai rất tốt.
Nghĩ đến Giang Khê, cậu bỗng nhiên lại cười một tiếng, nói: “Anh không muốn để ý đến tôi thì thôi, cái vị hôn phu còn chưa đính hôn của anh ấy, đến giờ cũng chưa liên lạc với anh đâu.”
Điện thoại của Tống Thủy Viễn ở chỗ Giang Thanh Ngọc đã một thời gian. Sự thật đúng là như vậy, Tống Thủy Viễn dường như không có người thân hay bạn bè nào.
“Anh sẽ vĩnh viễn nhớ đến nửa năm ở bên tôi,” Giang Thanh Ngọc vui vẻ nói, “Ngoài tôi ra, không ai lại đối xử với anh kiểu mặt nóng dán mông lạnh như vậy đâu.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, rồi đột ngột cúp máy.
Giang Thanh Ngọc lại bắt đầu đau đầu, bên tai ong ong. Cậu đưa điện thoại trả lại cho Hoa Tư, nhắm mắt lại.
Âm thanh ồn ào và mơ hồ bên tai. Giang Thanh Ngọc loáng thoáng nghe thấy Hoa Tư phía trước nói: “Hắn nói chuyện.”
Giang Thanh Ngọc không nghe rõ, cũng không hiểu: “Hả?”
Hoa Tư không lên tiếng nữa.
Hôm nay Giang Thanh Ngọc tỉnh lại thì trời đã gần tối, ở căn hộ chung cư tạm thời ngoài ô thành.
Cơ thể cậu không chịu được việc ngồi xe lâu, đến nửa đường lại hơi sốt và bắt đầu đau đầu dữ dội, chân phải cũng âm ỉ đau.
Cậu dựa vào cửa sổ chịu đựng cơn đau, sau đó thật sự không nhịn được, khẽ bảo Hoa Tư dừng xe.
Hoa Tư nhìn Giang Thanh Ngọc qua gương chiếu hậu, khuôn mặt tái nhợt và lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng hoảng hốt, dừng xe bên đường, xuống xe mở cửa sau cẩn thận hỏi Giang Thanh Ngọc: “Nhị thiếu gia, cậu không khỏe ở đâu?”
Giang Thanh Ngọc không nói nên lời, chỉ lắc đầu.
Hoa Tư thấy mặt cậu đầy mồ hôi, yết hầu bỗng nhiên run rẩy, không kìm được đưa tay muốn lau đi mồ hôi lạnh cho cậu.
Nhưng Giang Thanh Ngọc lại hơi nghiêng mặt đi, tránh né sự đụng chạm của anh ta.
Hoa Tư chợt tỉnh ngộ: “Xin lỗi, nhị thiếu gia.”
Giang Thanh Ngọc không còn sức lực để phản ứng lại sự vụng về của người làm, chỉ nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, lái xe đi.”
Cậu muốn về nhà sớm một chút.
Hoa Tư đành phải trở lại ghế lái, tiếp tục lái xe về phía trước.
Đường ngoại ô rộng rãi vắng vẻ, không có nhiều xe cộ qua lại. Hoa Tư tăng tốc độ, muốn đưa Giang Thanh Ngọc về nhà sớm nhất có thể.
Trời đã tối đen, đèn xe chiếu sáng phía trước. Hoa Tư nghiêm túc lái xe, bỗng nhiên nghe thấy Giang Thanh Ngọc nói: “Nhanh hơn nữa đi.”
Nửa khuôn mặt Giang Thanh Ngọc ẩn trong bóng tối, ánh đèn đường hắt qua hắt lại trên mặt cậu, không nhìn rõ vẻ mặt.
“Phía sau có người đuổi theo xe.” Giang Thanh Ngọc bình tĩnh nói.
Lúc này Hoa Tư mới chú ý thấy một chiếc xe hơi màu đen đang bám theo phía sau, không bật đèn, nhưng tốc độ rất nhanh, đã dần áp sát đuôi xe, hoàn toàn không có ý định vượt lên.
Hoa Tư ý thức được điều gì đó, chân đạp mạnh ga, đột ngột tăng tốc.
Tốc độ quá nhanh khiến Giang Thanh Ngọc cảm thấy tức ngực. Cậu nhắm mắt lại, không có cảm xúc quá khích trước sự cố bất ngờ này, như thể đã quen rồi.
Hoa Tư quan sát chiếc xe hơi qua gương chiếu hậu, anh ta khẽ cắn môi, chuyển sang làn đường ngược chiều. Quả nhiên, chiếc xe kia cũng đi theo đổi hướng.
Mắt thấy chiếc xe kia đã dần tiếp cận đuôi xe, phía trước đột nhiên xuất hiện một ánh đèn chói lóa, ngay sau đó là tiếng còi xe tải inh ỏi.
Hoa Tư vững vàng bình tĩnh, đánh lái mạnh, cùng chiếc xe tải lướt qua nhau.
“Phanh ——”
Xe tải và chiếc xe hơi kia va chạm mạnh vào nhau.
Hoa Tư giảm tốc độ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thanh Ngọc vẫn cứ bình thản, chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu khẽ nói: “Để Giang Khê phát hiện ra anh rồi.”
Khóe môi cậu nở một nụ cười nhạt, cúi đầu thao tác màn hình điện thoại, mở danh bạ.
“Chào anh, tôi đang ở đường Đông Thiên Nhĩ Loan bị người đuổi xe…… Ừ, tôi không sao,” Giang Thanh Ngọc nhìn qua gương chiếu hậu về phía hiện trường tai nạn xe cộ đã gần như biến mất khỏi tầm mắt, cười như không cười nói, “Bất quá, xe đuổi theo tôi đâm vào xe tải rồi…… Không phiền phức, cảm ơn.”
Cậu hơi nghiêng đầu lại, từ gương chiếu hậu giữa xe, đối diện với ánh mắt Hoa Tư chưa kịp thu về.
Trong mắt Hoa Tư thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
Giang Thanh Ngọc nhìn chằm chằm anh ta một lát, sau đó chậm rãi cong mắt cười: “Lái tiếp đi.”
Hoa Tư đưa Giang Thanh Ngọc đến cửa chung cư rồi rời đi.
Bởi vì lúc đó, họ đã chạm mặt Tống Thủy Viễn vừa xuống lầu.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, không buộc tóc, ngay cả mắt kính cũng quên mang. Vừa nhìn thấy dường như có vẻ vội vã.
Có lẽ là thấy xe lăn của Giang Thanh Ngọc, hắn vội vàng dừng bước. Một lúc sau, hắn đưa tay khẽ đẩy lọn tóc rơi xuống gò má ra sau.
Giang Thanh Ngọc bảo Hoa Tư về, tự mình đẩy xe lăn tiến đến, đi vào vệt sáng đèn đường nơi đối phương đang đứng.
Giang Thanh Ngọc ngước đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh. Không đeo kính nên nhìn mọi thứ có chút mơ hồ, đôi mắt phượng hơi mất tiêu cự, nhưng khuôn mặt lại thêm vài phần dịu dàng, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.
Giang Thanh Ngọc mỉm cười hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Người đàn ông im lặng một lát: “Ra ngoài đi dạo.”
Giang Thanh Ngọc nhận ra hắn đang nói dối, không nhịn được khẽ cười một tiếng, rồi vươn tay nắm lấy ngón tay đang rũ xuống bên người đối phương.
Cậu cảm thấy ngón tay đối phương theo bản năng khẽ giật một chút, nhưng không thể thoát ra.
Ngón tay Giang Thanh Ngọc như một vũng bùn lạnh lẽo, một khi đã quấn lấy thì không có cách nào vùng vẫy.
Giang Thanh Ngọc nắm lấy ngón tay Tống Thủy Viễn thưởng thức một lát, như đang nghịch món đồ chơi yêu thích của mình.
Vẻ ngoài cậu có vẻ tâm trạng không tệ, cũng có thể không phải vậy.
Người đàn ông không phân biệt rõ ràng.
Giang Thanh Ngọc luôn thất thường như vậy, giống một con rắn ngủ đông.
Giọng Giang Thanh Ngọc có chút khàn ngứa, cậu khẽ ho hai tiếng, giọng nói nhiễm vẻ khàn khàn, nhẹ nhàng nói: “Tôi sắp chết rồi, Tống Thủy Viễn.”
Bàn tay kia khớp xương rõ ràng, đeo hai chiếc nhẫn nhẹ nhàng cuộn lại một chút, không có phản ứng tiếp theo.
Giang Thanh Ngọc lại cảm thấy hai chiếc nhẫn trơn trên ngón giữa và ngón trỏ của hắn không đẹp lắm, dù đây là cậu ép đối phương đeo vào.
Cậu vẫn cảm thấy người đàn ông trước mặt hợp với những thứ hoa lệ xinh đẹp hơn, giống như khuôn mặt hắn vậy.
Giang Thanh Ngọc hơi nghiêng đầu, tâm trạng không tệ cong mắt cười, tháo hai chiếc nhẫn xuống, tiện tay ném xuống đất.
Ánh mắt Tống Thủy Viễn theo đó rũ xuống, rồi đột nhiên đối diện với đôi mắt Giang Thanh Ngọc.
Ánh mắt rất dính nhớp, lại âm trầm, trên mặt quả thật là mang theo nụ cười, nhưng không chạm đến đáy mắt.
Giang Thanh Ngọc nhìn chằm chằm đối phương nói: “Tống Thủy Viễn, anh nếu đã chết thì tốt rồi.”
Bàn tay đối phương run rẩy mạnh một chút, nhưng người đàn ông vẫn giữ vẻ lạnh lùng, như thể vừa rồi chưa từng nghe thấy gì.
Giang Thanh Ngọc bị phản ứng của hắn chọc cười, đôi mắt cong lên trông như rất vui vẻ ngây thơ, hỏi: “Sao không nói gì vậy? Đây là một đề nghị rất tốt mà, anh nếu chết rồi, Giang Khê sẽ không cứ mãi tìm anh nữa.”
Cậu đặt tay đối phương lên má mình, nhẹ nhàng áp qua, như thể đối phương đang vuốt ve khuôn mặt cậu: “Như vậy, tôi sẽ không cần phải nhìn thấy tin tức về Giang Khê nữa.”
“Em sẽ chọn cho anh một chỗ mộ, hai hôm trước tôi thấy một nơi rất đẹp, non xanh nước biếc đó, tôi sẽ chôn anh ở đó, trồng hoa lên người anh, sau đó tôi cũng sẽ nằm xuống cùng.”
“Tôi không muốn,” người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn không có cảm xúc gì, chỉ là dường như bị ép đến không chịu nổi, mới không nhịn được giải thích, “Chỉ là ra ngoài đi dạo một chút, không có muốn đi đâu, cũng không phải muốn gặp ai.”
Giang Thanh Ngọc im lặng, nụ cười trên mặt lập tức tan biến, nhìn chằm chằm đối phương một hồi lâu.
Người đàn ông vẫn không đối diện với cậu.
Một lúc sau, môi Giang Thanh Ngọc khẽ chạm nhau, nhẹ nhàng nói: “Tôi không hỏi anh muốn đi gặp ai mà.”
Người đàn ông trầm mặc.
Cậu lại chậm rãi cong mắt cười, nói: “
"Được rồi, sao anh lại căng thẳng như vậy? Tôi cũng có nói gì đâu."
Cậu buông tay người đàn ông ra, tự mình đẩy xe lăn về phía thang máy.
Tiếng bước chân phía sau không xa không gần đi theo, Giang Thanh Ngọc biết hắn sẽ không bỏ trốn, cũng rất yên tâm.
Dù sao, cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát.
Mình edit còn sai nhiều, mong các mom góp ý, mình sẽ sửa liền nhee
║༺☆༻ Convert by DuFengYu on Wikidich ༺☆༻║