Trong phòng khách điếm, ánh đèn dầu lập lòe, hắt lên bóng hai người in mờ trên vách gỗ.

Lăng Thần ngồi xếp bằng trên chiếc đệm trải tạm dưới đất, mắt khép hờ, tay kết ấn ổn định tâm thần. Dù thân là tông chủ một phong, tu vi đã chạm tới Hóa Cảnh, nhưng mấy năm qua ở cạnh tiểu đồ đệ này, hắn phát hiện mình cần “tĩnh tâm” ngày càng nhiều hơn.

Trước đó, Diệp Vân còn năn nỉ nỉ non, nói một phòng chỉ có một giường, chẳng lẽ để đệ tử ngủ đất? Nhưng Lăng Thần một câu "không cần", liền dập tắt toàn bộ mộng đẹp của ai kia.

Hắn ngồi yên chưa được bao lâu, phía sau đã vang lên tiếng thở nhè nhẹ đều đặn. Lăng Thần mở mắt, quay đầu lại nhìn.

Diệp Vân đã ngủ say, cả người cuộn tròn như chú mèo lười, ôm lấy chiếc gối mềm, khóe môi cong lên như đang mơ mộng điều gì đó tốt đẹp. Tấm chăn mỏng bị cậu đạp xuống quá nửa, mép áo vạt dưới vô tình bị vén lên, để lộ một khoảng da trắng nõn nơi bụng — tinh tế, mềm mại, không tỳ vết, như được ánh trăng ngoài cửa sổ khắc lên một tầng sáng dịu.

Ánh mắt Lăng Thần khựng lại.

Một nhịp tim như bỏ qua, rồi đập trở lại có phần loạn nhịp.

Hắn vội thu lại ánh mắt, quay mặt đi. Một tay siết chặt vạt áo, môi mím lại.

Tâm sư tôn… lại động rồi.

Ý niệm vừa thoáng qua đã khiến hắn tự thấy hổ thẹn. Người kia là đệ tử hắn một tay nuôi lớn, lại luôn coi hắn là chỗ dựa, vô tâm vô lo mà nương tựa. Cớ sao hắn lại có ý nghĩ bất chính như vậy?

Lăng Thần trầm mặc thật lâu. Gió đêm luồn qua khe cửa, phất nhẹ tay áo hắn, như cũng đang quấy rối sự yên tĩnh trong lòng.

Hắn nhắm mắt, thở ra một hơi dài, ngón tay khẽ điểm một chỉ, đắp lại chăn cho thiếu niên đang ngủ say.

“Ngủ đi… tiểu quỷ.”

 

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa gỗ, rọi vào căn phòng nhỏ. Trên giường, Diệp Vân lăn một vòng, vùi mặt vào gối, ú ớ gọi mơ:

“Sư phụ… cho đệ ngủ thêm chút nữa… đệ còn chưa đi thăm tửu lâu cuối phố…”

Một tiếng gõ nhẹ vào thành giường khiến cậu khựng lại. Giọng nói trầm ổn của Lăng Thần vang lên:

“Dậy. Về.”

Diệp Vân mở mắt, mặt vẫn còn ngái ngủ, tóc tai rối bù như tổ chim. Cậu dụi mắt nhìn quanh rồi càu nhàu:

“Chúng ta… hết tiền rồi thật hả?”

“Ừ.”

Lăng Thần đáp, tay thu dọn mấy món hành lý đơn giản. Một lượng bạc cuối cùng đã dùng trả tiền phòng, sáng nay chỉ đủ mua hai cái bánh bao không nhân.

Diệp Vân vừa nhai vừa rầu rĩ:

“Đệ còn chưa chơi đủ mà… chưa ghé tiệm kẹo hồ lô, chưa xem múa rối nước, cũng chưa mua quạt xếp…”

Cậu ngẩng đầu nhìn con phố nhỏ phía xa, nơi dãy hàng quán vừa mới mở cửa, mùi bánh nướng thơm lừng phả ra từ tiệm bên kia đường.

“Sư phụ, hay… ở thêm nửa ngày nữa đi, được không?”

Lăng Thần quay lại nhìn cậu. Gương mặt thiếu niên dưới nắng sớm mang theo một nét tinh nghịch khó cưỡng, đôi mắt long lanh như vừa rửa qua nước sông, trong trẻo đến mức khiến người khác không nỡ từ chối.

Nhưng hắn chỉ thản nhiên đáp:

“Luận võ còn một tuần. Nếu ngươi muốn thua, cứ việc ở lại.”

Diệp Vân “hự” một tiếng, lập tức ngoan ngoãn nuốt nốt miếng bánh, cúi đầu mang hành lý.

Trên đường về, cậu thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn phố xá nhộn nhịp phía sau, tiếc nuối thở dài:

“Mai mốt có xuống núi nữa không ta…”

Lăng Thần bước chậm lại một nhịp, giọng nói bình thản mà lặng lẽ mang theo chút ý cười:

“Chỉ cần ngươi luyện công chăm chỉ, muốn đi đâu, ta đều đưa ngươi đi.”

Diệp Vân thoáng ngẩn ra, sau đó miệng nhoẻn cười, chạy lên phía trước, vừa đi vừa ngân nga một khúc hát dân gian học được hôm qua.

Trước ngày luận võ một tuần, sân viện phía đông của Tàng Phong cốc bao trùm trong làn sương sớm nhè nhẹ. Ánh bình minh vừa ló dạng, xuyên qua tán lá rừng, rọi xuống mặt đất từng vệt sáng đan xen như tranh thủy mặc. Gió sớm mát lạnh, mang theo hương lá non và nhựa cây, khẽ lay động vạt áo trắng của thiếu niên đang đứng giữa sân.

Diệp Vân siết chặt chuôi kiếm trong tay.

Cậu mặc y phục luyện công màu lam nhạt, lưng thẳng, vai rộng, mái tóc dài buộc gọn sau gáy bằng một sợi dây vải đơn sơ. Mồ hôi thấm ướt phần cổ áo, lưng áo dính sát vào cơ thể, vẽ rõ từng đường nét thiếu niên đang trưởng thành – không còn là đứa trẻ gầy gò năm nào, mà là một Diệp Vân rắn rỏi, dẻo dai, đôi mắt sáng rực ánh quyết tâm.

Vút!

Trường kiếm vung lên, ánh thép lạnh lẽo lướt qua ánh sáng ban mai, để lại một vệt sáng bạc trong không khí.

“Tả phi phong, hữu trảm ảnh… Chân pháp nhẹ, mũi kiếm phải nhanh như gió lướt mặt nước…”

Cậu thì thầm nhẩm lại lời dạy của sư phụ, từng chiêu từng thức không chậm một nhịp. Kiếm pháp Lăng Thần truyền lại vốn tinh diệu, mỗi động tác đều cần nội lực phối hợp và khí tức ổn định. Chỉ cần lệch đi một hơi thở, đường kiếm sẽ trở nên cứng ngắc, mất đi thần vận.

Diệp Vân không ngừng luyện đi luyện lại, kiếm khí xé gió tạo thành âm thanh vun vút. Mỗi lần ra chiêu là một lần mồ hôi nhỏ giọt từ thái dương chảy xuống cằm, rơi tí tách xuống mặt đất. Hai chân cậu di chuyển vững vàng, động tác linh hoạt, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, không mang nét mệt mỏi mà ngược lại càng thêm chuyên chú, cuốn hút.

Ở góc viện, dưới tán cây tử đằng tím nhạt, Lăng Thần đứng yên lặng từ lâu. Hắn khoanh tay, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ, dõi theo từng động tác của đồ đệ.

Mỗi lần đường kiếm vẽ lên một vòng cung đẹp mắt, trong mắt hắn lại thoáng qua chút tán thưởng — không chỉ vì kỹ thuật, mà còn vì khí chất tỏa ra từ thiếu niên ấy.

Từng nhịp thở, từng bước tiến, đều không còn là đứa trẻ non nớt năm nào… Mà là một Diệp Vân đang dần trưởng thành, đang tiến gần hơn đến thế giới của cường giả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play