Lão ăn xin nhìn theo bóng ba người, ánh mắt mờ đục, mang theo nỗi buồn vô tận, như một dòng sông cạn, không còn gì để chảy nữa. Môi lão khẽ mấp máy, chỉ đủ để Diệp Vân nghe thấy:
“Ta và các con cháu ta… đã từng rất vui vẻ…” Lão ngừng một chút, như bị sự nhớ nhung làm nghẹn lại trong cổ họng. Sau đó, giọng lão vang lên, nhưng yếu ớt, gần như chẳng còn hơi sức: “Giờ đây… chẳng còn ai, không rõ tung tích… mọi thứ đã mất hết rồi.”
Lão cười khẽ, một nụ cười khô khốc, không có chút vui mừng, chỉ là sự buông xuôi cuối cùng. Tiếng cười như thể đã mất hết sự sống, chỉ là một tiếng thở dài hòa với gió lạnh thổi qua. Trong ánh mắt ấy, có gì đó như muốn nói lời từ biệt, nhưng cũng như đã từ lâu buông tay với tất cả.
Diệp Vân nhìn lão, không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc áo choàng mỏng, vài chiếc bánh bao và lương khô. Cậu đặt những vật ấy xuống trước mặt lão ăn xin, ánh mắt thâm trầm nhưng đầy sự cảm thông.
“Ta chỉ có chút ít đồ này. Cảm ơn lão đã chia sẻ câu chuyện với ta,” Diệp Vân nói, giọng điềm tĩnh nhưng có chút lặng lẽ, như thể trong lời nói ấy là một sự tri ân đối với một người đã từng sống qua những năm tháng đầy ắp ký ức.
Lão ăn xin nhìn những vật phẩm đó, đôi mắt lão hơi nhoè chỉ cười một cái yếu ớt.
Diệp Vân quay lại nhìn Lăng Thần và Tiểu Bạch, rồi không nói gì nữa. Cậu chỉ lặng lẽ rời đi, bước chân vững vàng nhưng cũng đầy trầm tư. Lăng Thần và Tiểu Bạch theo sau, không ai lên tiếng, chỉ cảm nhận được sự im lặng nặng nề trong không gian này. Tất cả mọi thứ xung quanh họ dường như đã vỡ vụn trong những năm tháng qua, những ký ức về sự phồn hoa giờ chỉ còn lại là nỗi hoang tàn, vô vọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT