Triệu Ngưng Hương không tán đồng với cách nói của Vương Trường Tinh, phản bác: "Theo ta thấy, tu tiên vốn là việc làm nghịch thiên. Bái nhập tu tiên môn phái mới là cách làm tốt nhất. Lại thêm một năm nữa, tứ đại tông môn sẽ mời dự Thăng tiên đại hội, các ngươi có muốn tham gia hay không? Bái nhập tu tiên môn phái, tỉ lệ đạt được Trúc cơ đan còn lớn hơn. Ngọc Hinh biểu tỷ không phải là bái nhập Tử Tiêu môn, tự mình cố gắng đạt được Trúc cơ đan, thành công Trúc cơ, còn tìm được một vị lang quân như ý, thật làm cho người ta hâm mộ."

Nói đến chỗ này, đôi mắt đẹp của nàng hiện lên thần sắc khát khao, có chút kích động.

Lâm Ngọc Kiều lắc đầu cười khổ nói: "Chúng ta không thể nào ước ao được. Tứ tỷ là song linh căn, sáu tuổi đã bái nhập Tử Tiêu môn, làm đồ đệ của Thanh Nguyên chân nhân. Mười sáu tuổi Trúc cơ, mười phần ưu tú. Chúng ta có thúc ngựa cũng đuổi không kịp."

"Mười sáu tuổi Trúc cơ? Lâm đạo hữu, xem ra không tới trăm năm nữa, Lâm gia các ngươi sẽ xuất hiện một tu sĩ Kết đan kỳ." Vương Trường Vũ trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, dùng một loại ngữ khí hâm mộ nói.

Trên mặt Vương Trường Sinh cũng lộ ra thần sắc hâm mộ. Lâm Ngọc Hinh mười sáu tuổi Trúc cơ, hắn mười sáu tuổi mới tu luyện đến luyện khí tầng bốn. Thật sự là người so với người, tức chết người.

Lâm Ngọc Kiều nhìn thấy mấy người Vương Trường Sinh lộ ra thần sắc hâm mộ, trong mắt hiện lên một tia ngạo nghễ.

Tuy nói tương lai nàng sẽ gả ra ngoài, nhưng nhà mẹ đẻ cường đại, địa vị của nàng ở nhà chồng sẽ càng cao.

Cơm nước xong xuôi, chuẩn bị thanh toán rời đi.

Tuy Lâm Ngọc Kiều là đệ tử Lâm gia, nhưng cũng không có xa hoa đến mức ăn một bữa cơm tốn hơn trăm khối linh thạch. Nàng cũng không có chiếm tiện nghi của Vương Trường Tuyết, thanh toán một nửa linh thạch.

Ra khỏi Thiên Hương cư, bốn người Vương Trường Sinh chia tay với ba người Lâm Ngọc Kiều, ai nấy đều trở về nhà của mình.

Thời điểm trở lại Bách cốc các, một bóng người bước nhanh đến trước mặt Vương Trường Tuyết, nở một nụ cười mê người, nhẹ giọng nói: "Vương tiên tử, ngươi đã trở lại. Tại hạ chờ ngươi đã lâu."

Sâu trong đôi mắt đẹp của Vương Trường Tuyết xẹt qua một tia chán ghét, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì sao? Lâm đạo hữu."

Lâm Ngọc Đình nao nao. Hắn vạn lần không ngờ, Vương Trường Tuyết hai hôm trước còn tươi cười đón chào hắn, sao đột nhiên lại biến thành một người khác.

Sau khi hắn nhìn thấy Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Sâu trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Lâm Ngọc Đình bảo trì tươi cười, nhiệt tình nói: "Vương tiên tử, Thực vi tiên ra vài loại điểm tâm mới, hương vị không tồi. Tại hạ muốn mời ngươi đi nếm thử một chút."

Vương Trường Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt, lắc đầu nói: "Không cần, ta không thích điểm tâm. Lâm đạo hữu tìm người khác đi đi!"

Thấy cảnh này, Lâm Ngọc Đình cũng biết không diễn được nữa, cười ngượng ngùng, bước nhanh rời khỏi.

Sau khi Lâm Ngọc Đình đi xa, Vương Trường Vũ mở miệng nói: "Nhị tỷ, làm đẹp lắm. Những người giống như vậy, tỷ không cần khách khí với hắn làm gì."

Vương Trường Tuyết lắc đầu nói: "Ông ấy dù sao cũng là nhi tử của gia chủ Lâm gia. Lâm gia có Lâm Ngọc Hinh, tương lai nói không chừng có thể tiến vào Kết Đan kỳ, chúng ta tốt hơn không nên đắc tội người Lâm gia."

Vương Trường Vũ gật đầu đáp ứng.

Về đến phòng, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên giường gỗ, vận chuyển  Vân Vũ Quyết  tầng thứ hai, bắt đầu tu luyện.

Lượng lớn thủy linh khí xuất hiện, ùa vào trong cơ thể hắn, dưới sự dẫn đường của hắn, chạy dọc theo kinh mạch, cuối cùng hòa nhập vào đan điền của hắn.

······

Trần Hổ xuất thân tại một làng chài hẻo lánh, con cái của nhà nghèo sớm gánh vác gia đình. Từ khi còn rất nhỏ, Trần Hổ đã theo cha ra bến bắt cá.

Ngày tháng của ngư dân cũng không quá tốt, ngoài việc phải nộp ngư thuế, còn bị bang phái giang hồ vơ vét tài sản.

Trần Hổ rất hâm mộ những nhân sĩ giang hồ có thể sảng khoái ăn từng miếng thịt lớn, chén lớn uống rượu. Hắn khát vọng có thể đứng trên người khác, mà không phải là một ngư dân, cả đời bị người khác khi dễ.

Năm mười tuổi, phụ thân Trần Hổ nhờ quan hệ đưa Trần Hổ vào làm tạp dịch ở Hải Sa bang.

Hải Sa bang là một môn phái giang hồ, môn nhân trên vạn.

Tuy chỉ là một gã tạp dịch, Trần Hổ cũng không đánh mất ý chí chiến đấu. Làm xong việc, hắn sẽ chạy đến diễn võ trường, nhìn lén ngoại môn đệ tử của Hải Sa bang tập võ.

Cứ nhìn như vậy, nhìn suốt bảy năm. Nhưng hắn chỉ là tạp dịch, không có cơ hội biểu hiện.

Mười tám tuổi năm ấy, một vị Đà chủ của Hải Sa bang bị kẻ thù giết hại. Bang chủ hạ lệnh nghiêm trị hung thủ.

Một vị Đường chủ tra xét ra được nơi ẩn nấp của hung thủ, chuẩn bị mang người tới vây giết.

Trần Hổ vì muốn trở nên nổi bật, lấy ra toàn bộ tiền công nhiều năm nay tích góp được. Hối lộ cho họ hàng xa của vị Đường chủ dẫn đội. Lấy thân phận tạp dịch mà đi theo.

Không nghĩ rằng, đây là một cái bẫy. Đối phương bày ra thiên la địa võng, hơn một trăm vị đệ tử đều chết trận. Trần Hổ mang theo vị Đường chủ bị trọng thương nhảy vào sông lớn, cứu được Đường chủ.

Sau đó, phó bang chủ Hải Sa bang dẫn đội, tiêu diệt hung thủ.

Đường chủ là cháu của Phó bang chủ, Trần Hổ bởi vì cứu Đường chủ, nhanh chóng biến hóa. Từ tạp dịch biến thành ngoại môn đệ tử, có thể tham gia hành động.

Trần Hổ không sợ chết, mỗi lần đều xông lên đầu tiên. Đạt được một cái ngoại hiệu liều mạng tam lang.

Trần Hổ dám đánh dám so, lại có Đường chủ chiếu cố. Mười năm sau, Trần Hổ đã trở thành hộ pháp của Hải Sa bang, ăn ngon uống sướng, nhất thời danh tiếng vang dội.

Ba mươi tuổi năm ấy, Hải Sa bang bị quan phủ tiêu trừ. Một Hải Sa bang lớn mạnh như vậy, không tới một tháng đã bị tiêu diệt.

Trần Hổ liều mạng giết ra vòng vây, nhảy sông chạy trốn.

Hắn thân là hộ pháp của Hải Sa bang, là đối tượng bị quan phủ truy nã. Hắn không dám tuỳ tiện lộ diện, đành trốn vào núi, sống cuộc sống hoang dã.

Cơ duyên xảo hợp, hắn phát hiện được một hang động, là động phủ của người tu tiên đã tạ thế. Phát hiện được công pháp tu tiên.

Lúc ấy hắn cũng không biết là công pháp tu tiên, nhưng tên công pháp tương đối khí phách,  Trường Sinh kinh, hắn vốn cho rằng tuyệt thế võ công, liền dựa theo  Trường Sinh kinh  trên  tu luyện khẩu quyết, bắt đầu tu luyện.

Bốn mươi tuổi năm ấy, Trần Hổ luyện khí tầng hai, quen biết với người vợ chồng song tu của Lữ Nhị Nương hiện tại.

Lữ Nhị Nương cũng là tán tu, cũng có cơ duyên xảo hợp bước vào tiên đồ.

Hai người tu vi giống nhau, xuất thân cũng giống như vậy, dứt khoát kết làm vợ chồng, giúp đỡ lẫn nhau, bọn họ lấy săn giết yêu thú mà sống, ngày tháng trôi qua rất gian khổ.

Năm mươi tuổi năm ấy, Trần Hổ luyện khí tầng năm. Hắn và Lữ Nhị Nương gặp được một đệ tử Tử Tiêu môn bị trọng thương.

Bọn họ nổi lên lòng tham, giết chết đệ tử Tử Tiêu môn đang hấp hối, từ trên thi thể lấy ra hơn một ngàn khối linh thạch.

Bằng vào khoản tài nguyên này, hai người mua linh khí đan dược, cũng thu nạp được mấy tên tán tu, tổ đội săn giết yêu thú, cuộc sống dần dần khá hơn.

Năm mươi chín tuổi này, Trần Hổ rốt cuộc cũng tu luyện tới Luyện khí tầng chín. Cái giá phải trả là mất một bàn, trên đầu có ba vết sẹo kinh khủng. Vài tên đồng bạn của hắn cũng chết trong miệng yêu thú.

Dựa vào tu vi Luyện khí tầng chín, Trần Hổ giết yêu thú đã dễ dàng hơn nhiều, tích góp từng tí một linh thạch.

Tuổi tác tốt nhất để tu tiên giả là Trúc cơ trước sáu mươi tuổi. Biết được Thiên Hà tiểu hội ở Ninh Châu sẽ trợ giúp Trúc cơ xuất hiện. Trần Hổ mang theo thủ hạ đến Thiên Hà phường thị, chuẩn bị tham dự tranh mua linh vật Trúc cơ.

Sáng sớm một ngày nọ, trước cửa Thiên Hà lâu xếp hàng trường long, tu sĩ tham dự giao ra một linh thạch, sau đó lục tục ra vào.

Tu sĩ Luyện khí muốn tham gia hội đấu giá lần này phải giao nộp một khối linh thạch mới có thể vào bàn. Một khối linh thạch cũng không nhiều, cho dù là tán tu cũng có thể lấy ra. Chỉ dựa vào điều này, phường tổ chức hội đấu giá lại kiếm được một khoản lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play