Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Thu Sinh, dặn dò: "Thu Sinh, đi chuẩn bị một bộ máu chó đen. Ta có lợi lớn."

"Vâng, Cửu thúc công." Vương Thu Sinh đáp ứng, xoay người rời khỏi.

"Cửu thúc, hiện tại trời còn sớm. Nếu Cửu thúc không chê, mời người đến nhà chất nhi tạm nghỉ một lát." Vương Thanh Vân cẩn thận hỏi.

"Ừ, dẫn đường đi!"

Vương Thanh Vân mừng rỡ, vội vàng dẫn Vương Trường Sinh đi đến nhà mình.

······

Một tòa tứ hợp viện mọc đầy cỏ dại, sườn viện bên trái có một giếng nước. Trên miệng giếng chặn một khối đá lớn, cách giếng nước không xa, có một cây hòe cao bốn năm trượng.

Cây hòe đặc biệt tươi tốt, cành lá rậm rạp, dưới tàng cây thập phần mát mẻ.

Hai nam đồng đang chơi đùa trong sân, ngươi đuổi theo ta.

Một lát sau, bọn chúng có thể là chơi mệt rồi, đi tới dưới tàng cây hòe hóng mát.

"Mùi gì thế, thúi quá!" Một thằng bé năm sáu tuổi khẽ ngửi vài cái, trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét.

"Đại Hổ ca, Ngưu nhị gia cách vách nuôi tới mấy chục con lợn béo. Chắc là mùi phân heo đó." Bé trai còn lại lên tiếng.

"Phân heo không phải là mùi này. Mùi này hình như là từ miệng giếng nước truyền đến." Bé trai bước tiến tới miệng giếng.

Đúng lúc này, một giọng nói phụ nữ đột nhiên vang lên: "Đại Hổ, Đại Hổ, ngươi ở đâu!"

"Không tốt, mẹ ta tìm ta. Nhị Lăng Tử, ngày khác ta sẽ tìm ngươi chơi tiếp, ta đi trước." Bé trai vội vàng rời khỏi.

Bé trai còn lại cũng không ở lâu, liền rời đi.

Xuyên thấu qua một khe hở, có thể nhìn thấy một cỗ xác nữ hư thối đang ngâm trong nước giếng, trên thi thể cũng giòi hoắc, thập phần ghê tởm.

Đối diện với cây hòe là một gian phòng. Cửa phòng đóng chặt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ cũ nát chiếu vào phòng.

Bên trong bố trí đơn giản, một giường gỗ màu đỏ, bên cạnh có một chiếc tủ gỗ. Cửa tủ khép hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng ở bên trong.

Bóng dáng này chính là Tiểu Phượng đã biến thành quỷ vật.

Tiểu Phượng từ khi có trí nhớ, chưa từng gặp qua cha. Nghe mẹ bảo, cha bỏ rơi hai mẹ con nàng, cùng người phụ nữa khác tiêu dao khoái hoạt.

Mẫu thân vất vả thành tật, thân thể yếu nhiều bệnh, bày ra một cái quán đậu hủ, miễn cưỡng duy trì cuộc sống của hai mẹ con.

Trong nhà không có nam đinh, mẹ con nàng trở thành đối tượng bị bọn lưu manh vô lại khi dễ.

Năm đó mười tuổi, một lão vô lại uống say, nửa đêm chạy đến nhà Tiểu Phượng muốn cưỡng hiếp mẹ nàng. Mẹ Tiểu Phượng thề sống chết không theo, Tiểu Phượng lớn tiếng gọi hàng xóm tới, hù dọa lão vô lại bỏ chạy. Nhưng mẹ nàng trong lúc giằng co với lão, mắt bị đánh trúng, bị mù rồi.

Sau đó, lão vô lại bồi thường cho nhà Tiểu Phượng ba trăm văn tiền.

Từ đó về sau, Tiểu Phượng mười tuổi gánh vác gia đình. Dưới sự chỉ dạy của mẫu thân, học làm đậu hủ, nhờ bán đậu hủ mà sống.

Năm mười lăm mười sáu tuổi, đến tuổi thành thân. Bà một lòng chén cơ hội hầu như đạp nát bậc cửa nhà Tiểu Phượng.

Tiểu Phượng kiên quyết muốn mẫu thân cùng xuất giá, hơn nữa còn muốn mười lượng bạc làm sính lễ, nhà trai đều không thể chấp nhận.

Mười tám tuổi năm ấy, Tiểu Phượng kết bạn với một vị công tử họ Triệu lên kinh thành đi thi.

Triệu công tử đối với Tiểu Phượng nhất kiến chung tình. Vỗ ngực đáp ứng hai điều kiện Tiểu Phượng đưa ra, thậm chí còn vì Tiểu Phượng mà nguyện ý không tiếp tục vào kinh thi.

Triệu công tử ở trong trấn ba ngày, mỗi lần gặp mặt đều tặng Tiểu Phượng một ít lễ vật nhỏ, quan tâm đối với Tiểu Phượng, mang tới việc bắt Tiểu Phượng.

Ở một buổi tối trăng cao gió lớn, Triệu công tử cùng Tiểu Phượng hẹn hò, hắn nhất thời không giữ được, đối với Tiểu Phượng hết sức nắm giữ, bất quá bị hàng xóm của Tiểu Phượng Lý Nhị mặt rỗ bắt gặp.

Hai người đành đổi đến một trạch viện hoang phế hẹn hò, dưới lời ngon tiếng ngọt của Triệu công tử, hai người lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, đem gạo nấu thành cơm.

Triệu công tử vừa chiếm được trong sạch của Tiểu Phượng, đảo mắt nói muốn lên kinh đi thi. Đợi đỗ đạt công danh sẽ trở về tìm nàng. Tiểu Phượng đương nhiên không đáp ứng. Hai người bắt đầu khắc khẩu tranh cãi. Tiểu Phượng muốn đi báo quan. Cáo trạng Triệu công tử chiếm lấy sự trong sạch của nàng.

Triệu công tử hết lời khuyên bảo, Tiểu Phượng không nghe, muốn hắn lập tức cưới nàng về nhà.

Nàng không ngốc, nếu Triệu công tử thật thi đạt công danh, ai có thể đảm bảo Triệu công tử nhất định sẽ trở về tìm nàng.

Triệu công tử bị Tiểu Phượng làm cho nóng nảy, lộ ra gương mặt vặn vẹo dữ tợn. Hắn dùng đôi tay đọc sách viết chữ, bóp chết Tiểu Phượng. Sau đó lại ném thi thể Tiểu Phượng vào giếng nước bên trong, dùng một khối đá to che miệng giếng lại.

Bởi vì cách vách nuôi heo, mùi thi thể thối rửa cũng không khiến cho người khác chú ý.

Tiểu Phượng chết thật oan uổn, nàng vạn vạn không ngờ được. Người vừa cùng nàng lời ngon tiếng ngọt, trong nháy mắt liền bóp chết nàng.

Oán khí của nàng rất lớn, trạch viện này hoang phế cũng đã lâu, lại không có người ở, bởi vì trong viện có một gốc cây hòe. Đồ vật bên trong đều làm bằng gỗ hòe, âm khí rất nặng. Tiểu Phượng ba hồn bảy vía được âm khí tẩm bổ, chậm rãi biến thành quỷ vật.

Sau khi Tiểu Phượng phát hiện mình biến thành quỷ vật, đêm hôm đó, nàng lập tức chạy về nhà thăm mẹ mình, làm cho người đau lòng chính là, mẹ nàng thân thể yếu ớt nhiều bệnh, không có nàng chăm sóc, đã chết đói rồi.

Sự tình phát triển đến đây, Tiểu Phượng vẫn chưa có oán hận đi hại người. Nàng lang thang trên đường không mục đích.

Không khéo chính là, Tiểu Phượng gặp mấy tên lưu manh vô lại đã khi dễ mẹ con nàng, những tên lưu manh vô lại này ăn nhiều rượu, nói chuyện không đi qua đại não, coi cái chết của mẹ Tiểu Phượng là đề tài bàn luận, thêm mắm thêm muối, tiểu Phượng trong lòng càng lúc càng nổi giận.

Tiểu Phượng trở lại gian phòng làm bằng gỗ hòe, càng nghĩ càng giận. Cha nàng bỏ rơi mẹ con nàng, mắt mẹ nàng bị người làm cho mù, Triệu công tử lừa thân thể nàng còn giết chết nàng. Mẹ nàng bởi vậy mới chết đói, sau khi chết còn bị nam nhân cười nhạo.

Đều là vì bọn nam nhân thối tha. Nàng thì bị bóp chết, vứt xác nơi giếng nước, mẹ nàng thì chết đói. Nàng hận chết đám đàn ông này.

Oán hận ngút trời, Tiểu Phượng chạy đến nhà của một gã lưu manh vô lại, hút khô tinh khí của hắn.

Vốn dĩ, Tiểu Phượng chỉ định trút ngụm oán khí. Nhưng khi hút xong tinh khí, nàng phát hiện bản thân trở nên cường đại hơn.

Tiểu Phượng sau khi nếm mùi ngon ngọt, hoặc không làm, đã làm thì phải làm tới cùng. Từ đó, nàng thường xuyên hút tinh khí của thanh niên trai tráng, cường hóa bản thân.

Lúc nàng còn sống bị người khác bắt nạt, sau khi chết còn đòi lại món nợ này.

Những người từng khi dễ mẹ con nàng đều đáng chết.

Trong nhà Lý Nhị mặt rỗ có nuôi một con chó đen. Tiểu Phượng vừa tới gần chỗ Lý Nhị mặt rỗ, chó đen liền sủa điên cuồng không ngừng, đánh tỉnh Lý Nhị mặt rỗ.

Tiểu Phượng lúc đầu thấy chó đen đành bó tay, bởi vì nàng quá yếu.

Chẳng qua sau khi nàng hút khô tinh khí của mấy gã tráng niên nam tử, nàng phát hiện mình có thể khống chế vật thể. Ví dụ như tảng đá, miếng gỗ.

Lúc nàng lại đến nhà Lý Nhị mặt rỗ lần nữa, chó đen kia vẫn sủa mãi không ngừng, còn muốn nhảy lên cắn nàng.

Âm thanh của chó đen đánh thức Lý Nhị mặt rỗ, hắn cột con chó đen ở phòng chứa củi, như vậy thật thuận tiện cho Tiểu Phượng làm việc.

Chờ Lý Nhị mặt rỗ ngủ lại, Tiểu Phượng khống chế một tảng đá, đập chết chó đen, nhưng lúc này trời cũng sắp sáng, Tiểu Phượng chỉ có thể quay về trạch viện, đợi đêm tối đến.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc trời chậm rãi đổi màu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play