Bạch Long sơn mạch, là một động quật dưới mặt đất nào đó. Động quật có kích thước mấy mẫu, góc trên bên trái của động quật, có vài gốc hoa nhỏ màu đen cao hơn một xích, tản mát ra trận trận mùi thơm lạ lùng.
Bốn người Vương Trường Sinh đang chiến đấu cùng một quái điểu hình thể cực lớn. Quái điểu có hai đầu, đầu đen bóng. Toàn thân nó là lông vũ màu đen, trên người rất thưa thớt, miệng là màu vàng nhạt, ngoại hình lại giống quạ đen.
Con quái điểu này bất quá chỉ là nhị giai hạ phẩm, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Vương Trường Sinh bó tay đứng ngoài quan sát. Nói là bốn người đối phó với con yêu cầm nhị giai này, thật ra ba người Vương Trường Phong cũng chỉ có thể đem con yêu cầm nhị giai này luyện tập mà thôi.
Vương Trường Phong hai tay cầm một cây hồng sắc phiên kỳ dài hơn một trượng, nhẹ nhàng nhoáng lên. Lượng lớn hỏa quang hiện ra, hóa thành một viên hỏa cầu màu đỏ, đánh tới yêu cầm nhị giai.
Tốc độ phi hành của yêu cầm Nhị giai cực nhanh, tránh thoát từng quả cầu lửa công kích. Hỏa cầu màu đỏ lần lượt đập lên trên vách đá, vang lên một hồi âm thanh nổ đùng thật lớn.
Mười ngón tay của Vương Thanh Sơn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh đuổi theo phía sau yêu cầm Nhị giai. Trên tay Vương Trường Nguyệt cầm một cái trận bàn màu lam, một màn sáng dày đặc màu lam chặn ở cửa ra vào.
Phiên kỳ màu đỏ trên tay Vương Trường Phong sáng rực. Trên trăm quả cầu lửa màu đỏ to bằng quả dưa hấu chen lấn nhau bay ra, đánh về phía yêu cầm nhị giai.
Yêu cầm Nhị giai vội vàng tránh né, bất quá số lượng hỏa cầu màu đỏ quá nhiều, hơn mười quả hỏa cầu màu đỏ nện lên người nó, lửa cháy cuồn cuộn bao phủ thân ảnh của nó.
Tiếng "Xuy xuy" vang lớn, bên trong ngọn lửa màu đỏ bay ra rậm rạp chằng chịt linh vũ màu đen, hỏa diễm cuồng thiểm mà diệt.
Hai cánh yêu cầm cấp hai rung lên, đánh về phía lối ra.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ chớp một cái đã tới trước cửa ra vào, cách cửa ra không đến năm trượng.
Khoé miệng Vương Trường Nguyệt hơi nhếch lên, một đạo pháp quyết đánh vào trận bàn trên tay, bên ngoài màn sáng màu xanh lam sáng lên vô số phù văn màu lam, nhanh chóng đông cứng, biến thành một bức tường băng to lớn màu trắng, ngăn đường đi của nó.
Hai cánh nó vỗ mạnh, một mảng lớn linh vũ màu đen bắn ra, tranh nhau đánh vào trên tường băng màu trắng. Một trận tiếng nổ trầm đục vang lên, mặt ngoài tường băng màu trắng gồ ghề, xuất hiện một vết nứt lớn.
Vương Trường Nguyệt bấm pháp quyết, trận bàn màu lam sáng lên lam quang chói mắt, bạch quang lóe lên, tường băng màu trắng khôi phục bình thường.
Nhân cơ hội này, một đạo kim ti mỏng như không thấy bay vụt đến cuốn lấy chân yêu cầm cấp hai, hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh bay vụt mà đến.
"Cự Kiếm Thuật!"
Kèm theo Vương Thanh Sơn hét lớn một tiếng, hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh rất nhanh liền ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu xanh dài hơn một trượng, chém thẳng xuống đầu yêu cầm nhị giai.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, yêu cầm Nhị giai bị Cự Kiếm màu xanh chém thành hai khúc.
"Cuối cùng cũng giết chết, yêu cầm nhị giai đúng là khó giải quyết, nếu không phải Trường Nguyệt dùng trận pháp chặn lối ra, nói không chừng bị súc sinh này chạy mất."
Vương Trường Phong cười nói.
"Nhanh mang tài liệu đi, đi tới chỗ tiếp theo đi!"
Vương Trường Sinh thúc giục, bọn họ đã ở tại Bạch Long sơn mạch ngây người hơn hai tháng. Lúc mới bắt đầu không phát hiện ra nhị giai yêu thú, bất quá bọn họ tiến vào chỗ sâu nhất Bạch Long sơn mạch, cuối cùng tìm được một ít nhị giai yêu thú.
Mỗi lần đấu pháp, Vương Trường Sinh rất ít khi ra tay. Hắn thúc thủ đứng ngoài quan sát. Ba người Vương Trường Phong ra tay diệt sát yêu thú, kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ càng phong phú.
Vương Trường Nguyệt triệt tiêu cấm chế, tay phải vẫy vẫy, mấy chục cán trận kỳ màu lam từ trong thạch bích bay ra, rơi vào trên tay nàng.
Vương Trường Phong cất bước hướng linh dược đi đến. Vương Thanh Sơn phụ trách xử lý thi thể yêu cầm nhị giai.
Đúng lúc này, một trận âm thanh chói tai vang lên, túi trữ vật của Vương Trường Sinh sáng lên một trận linh quang chói mắt.
Vương Trường Sinh nhíu mày, từ trong túi trữ vật lấy ra một ngân sắc ngọc bàn to bằng bàn tay, mặt ngoài khắp bên ngoài ngân sắc ký hiệu.
Bàn truyền tin, pháp khí đưa tin, bàn truyền tin ít nhất có hai món, giá vượt qua năm ngàn khối linh thạch.
Để thuận tiện liên hệ, Vương Minh Giang phái người đặt mua hai bàn đưa tin. Trên người Vương Trường Sinh mang theo một cái, một cái khác ở trên người Vương Minh Giang. Bọn họ sử dụng bàn đưa tin truyền tin trung phẩm, trong vòng ba ngàn dặm đều có thể đưa tin.
Vương Trường Sinh đánh một đạo pháp quyết lên bàn truyền tin. Vương Minh Giang giọng nói dồn dập vang lên: "Trường Sinh, các ngươi ở đâu? Mau trở về. Ta ở Bạch Long cốc chờ các ngươi. Thanh Viễn phát hiện một tên phản đồ có khả năng bị Thái Nhất tiên môn truy nã."
"Biết rồi, chúng ta lập tức trở về."
Vương Trường Sinh đáp ứng, bấm niệm liên lạc, hướng về ba người Vương Trường Phong nói: "Đại ca, chúng ta phải nhanh trở về. Thanh Viễn phát hiện có kẻ phản bội là Thái Nhất Tiên môn."
Ra khỏi sơn động, Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở bọn họ bay về phía xa xa.
Lam Liên Chu là pháp khí phi hành trung phẩm, không phải Vương Trường Sinh không muốn thăng cấp thành pháp khí phi hành thượng phẩm. Chẳng qua pháp khí phi hành thượng phẩm luyện chế khó khăn, cần tài liệu tương đối trân quý. Tạm thời hắn không tìm thấy tài liệu thích hợp để luyện chế pháp khí phi hành thượng phẩm.
Pháp lực của Vương Trường Sinh điên cuồng rót vào Lam Liên chu. Lam liên chu đại phóng hào quang, tốc độ nhanh hơn gấp đôi.
Hắn chạy hết sức. Một ngày sau, bốn người Vương Trường Sinh về tới Bạch Long cốc. Sắc mặt Vương Trường Sinh trắng bệch.
Hắn chẳng buồn nghỉ ngơi, đi thẳng đến tửu lâu Vương gia mở.
Trong một gian phòng trên lầu ba, Vương Trường Sinh nhìn thấy Vương Minh Giang. Vương Minh Giang cũng không nói nhảm, đem chân tướng sự việc kể cho y nghe.
"Chỉ dựa khẩu âm quả thực nói rõ không thành vấn đề, nhưng loại chuyện này thà rằng giết lầm còn hơn buông tha, Nhị thập nhất thúc, ta và đại ca chạy tới phường thị Thanh Nguyệt, Trường Nguyệt cùng Thanh Sơn về giữ nhà."
"Ta cũng đi cùng nhau! Nói không chừng có thể giúp đỡ, Bát ca và Thanh Kỳ trong tộc nhìn nhau là được."
Vương Thanh Sơn chủ động xin đi: "Ta cũng đi theo, nhiều người hơn, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được."
"Được rồi! Vậy cùng nhau đi, tên phản đồ kia là Trúc cơ tầng tám, dù có thương tích trong người, cũng không dễ đối phó như vậy, chúng ta đi mua một ít pháp khí tự bộc lộ, để phòng bất trắc. "
Vương Trường Sinh đi Thần Binh lâu mua hai viên Hỏa Lôi Tử, không phải hắn không muốn mua nhiều, mà chỉ còn lại hai viên. Trừ hai cái đó ra, bọn họ còn mua mấy tấm phù lục công kích cấp hai.
Ra khỏi phường thị, Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở bọn họ hướng về Thanh Nguyệt phường thị bay đi.
Phường thị Thanh Nguyệt, cửa hàng Vương thị.
Vương Thanh Viễn đang đọc sách, Trần Thanh Thư đi đến.
"Vương chưởng quỹ, đã bốn tháng rồi! Tại sao cá tanh cỏ còn chưa chuyển đến?"
Trần Thanh Thư cau mày nói.
Vương Thanh Viễn cười bồi, giải thích: "Tiền bối an tâm chớ vội, vài ngày nữa là đến. Nói thật, ta còn gấp hơn ngài! Linh thạch đưa tới cửa, nào có đạo lý đẩy ra ngoài, ngài nói phải không?"
Trần Thanh Thư sắc mặt dừng một chút, gật đầu nói: "Được rồi! Ba ngày sau ta lại đến, hy vọng đến lúc đó hàng đến."
"Được rồi, tiền bối đi thong thả."
Tiễn Trần Thanh Thư đi, Vương Thanh Viễn không lộ ra chút dị dạng nào, tiếp tục xem sách.
Giờ Dậu, tộc nhân đến thay ca, sau khi Vương Thanh Viễn giao công việc cho hắn thì rời khỏi cửa tiệm Vương thị.
Sau thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, hắn đã xuất hiện trong một viện u tĩnh, hướng Uông Như Yên báo cáo tình huống.
"Cửu thẩm, hôm nay ông ấy đến cửa hàng, có chút gấp gáp. Bởi vì không có hàng, ba ngày sau ông ấy lại đến. Nếu lúc đó không có hàng, ông ấy có thể sẽ sinh lòng nghi ngờ."