Vương Minh Trung sắc mặt cũng tái nhợt, hiển nhiên, một kích này, hao phí của hắn không ít pháp lực, gió lốc màu vàng rất nhanh nghênh đón hỏa điểu màu đỏ rơi xuống phía dưới. Hai thứ tiếp xúc, vòi rồng màu vàng lập tức tán loạn biến mất, bộc phát ra một trận tiếng nổ vang thật lớn, hỏa điểu màu đỏ tán loạn không thấy, hóa thành đầy trời hỏa diễm, tán lạc ở bốn phía trên kiến trúc, cháy lên hừng hực đại hỏa.

Bất quá rất nhanh, một con hỏa điểu màu đỏ lớn hơn nữa bay nhào xuống, đâm vào Vương Minh Trung.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Vương Minh Trung bị ngọn lửa cuồn cuộn bao phủ toàn thân, bị đốt thành tro bụi.

Hỏa điểu màu đỏ đâm vào trên màn sáng màu xanh, màn sáng màu xanh hiện lên một chút, cũng tán loạn ra.

Nhưng vào lúc này, vô số phi châm màu vàng từ trong lầu các bay ra, xuyên thủng thân thể hỏa điểu màu đỏ, bay tới hướng bọn người Lục Diễm.

"Không tốt, Phù Bảo!"

Sắc mặt Lục Diễm khẽ biến, kinh hô.

Cũng may, hắn có kinh nghiệm đấu pháp phong phú. Trước khi khai chiến, hắn đã nghĩ tới tình huống này, tay trái vẫn luôn cầm một tấm Hoả Độn phù cấp hai. Hắn không chút do dự bóp nát Hỏa Độn phù, hóa thành từng điểm ánh lửa rồi biến mất không thấy.

Những người khác phản ứng cũng không chậm, vội vàng lấy ra phù lục nhị giai bóp vỡ, có ba người phản ứng hơi chậm, bị kim sắc phi châm rậm rạp chằng chịt xuyên thủng thân thể, bảy người may mắn tránh được một kiếp.

Lại nói, bọn hắn cũng muốn tốc chiến tốc thắng. Tại Vương gia có rất nhiều khôi lỗi thú, lục địa và trời cao đều có, tạo thành quấy nhiễu rất lớn cho bọn hắn. Không có khôi lỗi thú quấy nhiễu cùng Vương Minh Trung liều mình kéo dài thời gian, Vương Trường Phong chưa chắc đã có thể kích hoạt phù bảo.

Địch nhân đào tẩu xong, Vương Trường Phong vội vàng thu hồi phù bảo.

Hai tay Vương Thanh Sơn nắm thành quả đấm, cắn chặt hàm răng, mặt mũi tràn đầy tự trách.

Thực lực của hắn vẫn quá yếu, căn bản giúp không được gì, suýt chút trở thành liên lụy.

"Thanh Sơn, đừng tự trách mình, việc này không trách ngươi, nếu là thời điểm địch tập kích, chúng ta lập tức chạy trốn, sẽ không có nhiều chuyện như vậy."

Vương Trường Nguyệt an ủi.

"Nếu như chúng ta có thể lập tức đào tẩu, cũng sẽ không cố thủ ở chỗ này, người của Bách Linh Môn để cho chúng ta lưu thủ tại Vương gia bảo, nói cái gì mà bằng vào trận pháp cùng nhị giai Khôi Lỗi thú, có thể tiêu diệt địch nhân hết, ai có thể nghĩ đến, ma đạo tu sĩ phái ra mười tên Trúc Cơ tu sĩ, có hai người có được bổn mạng pháp khí, nếu không phải Khôi Lỗi thú quấy nhiễu, cộng thêm bọn hắn có chút khinh địch, thì ta cũng sẽ không có cơ hội kích hoạt phù bảo. Đáng tiếc Thất thúc, vì giúp ta kéo dài thời gian, đã chết ở trên tay địch nhân."

Vương Trường Phong thở dài, tâm tình có chút nặng nề.

Vương Minh Trung đã sớm nghĩ đến việc lui về phía sau đến Thanh Nguyệt phường thị, nhưng chiến sự lâm vào giằng co. Ma đạo còn chưa đánh tới, toàn tộc Vương gia lui về sau sẽ gây ra khủng hoảng, đả kích sĩ khí.

Dẫu sao cũng không thể để tất cả các gia tộc tu tiên đều lui về Thanh Nguyệt phường thị! Nếu như vậy, Ma đạo thật sự đánh tới rồi, muốn điều binh chống cự cũng không tiện.

Bảy tên tu sĩ Trúc Cơ, cộng thêm hai mươi con nhị giai khôi lỗi thú, bảo vệ Vương gia bảo không thành vấn đề, đáng tiếc bốn tên đệ tử Bách Linh Môn đóng ở Vương gia bảo không chịu tử chiến, nếu bảy tên Trúc Cơ tu sĩ này đều là người Vương gia thì chưa chắc không có phần thắng.

"Nếu không có Thất thúc, chúng ta cũng không còn cách nào sống sót. Xảy ra chuyện này, chúng ta lập tức rút đến phường thị Thanh Nguyệt, Bách Linh Môn cũng không phản đối gì. Đại ca, chúng ta đi nhanh đi! Địch nhân sẽ nhanh chóng quay trở về, nếu còn liên tục như vậy sẽ không ai giúp ngươi tranh thủ được thời gian đâu."

Vương Trường Nguyệt thúc giục, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Được rồi! Nhanh thu hồi thi thể tộc nhân, rút lui."

Đến khi Lục Diễm trở lại Vương gia bảo thì người đã đi hết, Vương Minh Trung sớm đã chuyển tài vật đi.

Lục Diễm thẹn quá hóa giận, phóng hỏa đốt Vương gia bảo, dẫn người rút khỏi Ngụy Quốc.

······

Kim Diễm quốc, mấy đạo độn quang nhanh chóng từ trên cao xẹt qua, hơn mười đạo độn quang đuổi theo không bỏ.

"Lý đạo hữu, chúng ta phân tán ra chạy trốn đi!"

Vương Trường Bình nhìn về phía bạch y nho sinh, trong mắt tràn đầy lo âu.

Kim Diễm quốc xâm lấn phía Tây Lương, Tây Lương không phải là đối thủ. Cầu viện năm tông môn Nguỵ Quốc, Ngụy Quốc phái ra một bộ phận viện binh, Vương Trường Bình và bảy tên Trúc Cơ tu sĩ phụng mệnh lẻn vào Kim Diễm Quốc, tùy thời phá hư. Không nghĩ tới đối phương sớm có phòng bị, bọn họ trúng mai phục. Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ chết trận, tuy bọn họ đã thoát được vòng vây, nhưng không bao lâu sau, bọn họ đụng phải tu sĩ tuần tra Kim Diễm quốc.

"Được rồi! Chúng ta phân tán phá vòng vây, tụ hợp tại dãy núi Huyền Thanh."

Nói xong, nho sinh áo trắng tế ra một chiếc phi thuyền màu trắng, nhảy lên, bấm pháp quyết, phi thuyền màu trắng chở hắn phá không bay đi.

Vương Trường Bình tế ra một tấm Chỉ Hạc Phù Binh Nhị giai Trung phẩm, nhảy lên. Tờ giấy phù binh này giương hai cánh, bay về phía xa, tốc độ so với những người khác còn nhanh hơn rất nhiều.

Lão chỉ là Trúc Cơ tầng hai, thực lực cũng không cao. Cũng may trước khi rời tông tham chiến, Nhị tỷ Vương Trường Tuyết đã đưa cho lão một tấm nhị giai trung phẩm phù binh, giữ lại cho lão bảo vệ tính mạng.

Nhị giai trung phẩm phù binh có tốc độ phi hành ngang bằng với trung phẩm pháp khí phi hành. Một chút pháp lực là có thể thúc giục, pháp lực tiêu hao cũng không nhiều, so với trung phẩm pháp khí phi hành trân quý hơn nhiều.

Hơn mười đạo độn quang phân tán ra đuổi theo Vương Trường Bình, hai nam một nữ truy kích Vương Trường Bình. Bọn họ sử dụng một kiện pháp khí trung phẩm phi hành theo sát phía sau.

Vương Trường Bình liếc mắt nhìn truy binh sau lưng, cau mày. Tốc độ phi hành của phù binh là cố định, pháp khí phi hành nếu rót vào lượng lớn pháp lực, có thể tạm thời tăng tốc. Cứ thế mãi, hắn bị đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.

Hắn bấm pháp quyết, phù binh giấy hạc nhanh chóng bay xuống đất.

Mục tiêu ở trên không quá lớn, chạy trốn dưới đất cũng dễ dàng hơn.

Phù binh Hạc giấy chưa đáp xuống mặt đất, một hồi âm thanh xì xì vang lớn, mấy trăm đạo phong nhận màu xanh bắn nhanh tới.

Vương Trường Bình vội vàng tế ra một tấm thuẫn màu đen, bay vòng quanh hắn không ngừng, bấm pháp quyết, trên người nhiều thêm một tầng bảo hộ dày đặc.

Một hồi trầm đục, mấy chục đạo phong nhận màu xanh đánh vào trên tấm thuẫn màu đen, một phần phong nhận màu xanh đánh trên mặt đất, trên mặt đất nhiều ra lỗ khảm, trong đó có mấy chục đạo phong nhận màu xanh tới gần một gốc đại thụ che trời. Đại thụ sáng lên một trận lam quang, hiện ra thân ảnh Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Kim Diễm quốc là quốc gia mà ma đạo nắm giữ. Sau khi chính ma khai chiến, Kim Diễm Tông liền giới nghiêm. Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên muốn nhanh chóng trở lại Ngụy quốc thì con đường ngắn nhất chính là xuyên qua Kim Diễm quốc.

Bọn hắn vừa tiến vào Kim Diễm quốc liền gặp được tu sĩ Kim Diễm quốc tuần tra. Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên bịa ra một cái cớ. Đối phương không tin. Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên động thủ giết bọn họ. họ không hề ngự không phi hành mà rời đi.

Trên đường đi hữu kinh vô hiểm, nhưng vừa rồi Vương Trường Sinh cảm ứng được có người đang tiến đến vị trí bọn họ. Hắn cùng Uông Như Yên núp ở dưới một cây đại thụ. Ai biết Vương Trường Bình cũng muốn đào tẩu khỏi mặt đất, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên lúc này mới không thể không hiện thân.

Vương Trường Sinh vội vàng tế ra Huyền Âm Sa, hóa thành một tấm thuẫn màu đen, ngăn ở trước người.

Hơn mười đạo phong nhận màu xanh đánh vào trên tấm thuẫn màu đen, một hồi trầm đục vang lên.

"Ồ, Cửu ca, Cửu tẩu, sao các người lại ở chỗ này."

Vương Trường Bình hạ xuống mặt đất, nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, kinh ngạc nói.

"Chúng ta biết được đại chiến Chính Ma lập tức trở về, trước tiên không nói những chuyện này nữa, bọn ta giúp ngươi giải quyết xong những người này rồi nói sau."

Vương Trường Sinh giải thích đơn giản một câu, tế ra Băng Giao Kỳ. Pháp quyết kết một cái, pháp lực điên cuồng rót vào trong đó.

Lập tức Băng Giao Kỳ đại phóng hào quang, một tiếng long ngâm vang lên, Băng Giao Kỳ hóa thành một con giao long màu trắng hình thể cực lớn, giương nanh múa vuốt nhào về phía ba gã tu sĩ Trúc Cơ.

Uông Như Yên tế ra năm con khôi lỗi thú phi hành nhị giai, phóng thích pháp thuật công kích ba người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play