"Rống!" Bạch sắc băng giao cùng hắc sắc giao long cơ hồ đồng thời phát ra một tiếng gầm giận dữ, đều phun ra một viên yêu đan to bằng quả trứng gà, chợt lóe lên liền biến mất đánh lên trên lưỡng sắc quang mạc.
Chúng nó chuẩn bị liều mạng, yêu đan là thứ quý giá nhất trên người chúng nó, một khi yêu đan xảy ra vấn đề, thực lực chúng nó cũng sẽ giảm mạnh.
Nếu như là hai gã Kết Đan Tu Sĩ trở lên điều khiển bộ Phong Hỏa Trận này, hai con Yêu Giao Tam giai tuyệt đối không cách nào phá trận. Bất quá bây giờ là một gã Kết Đan cùng với sáu mươi tư tên tu sĩ Trúc Cơ khống chế trận pháp, không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của trận pháp, dù sao trận pháp hoàn chỉnh là dùng pháp bảo làm trận kỳ.
Hai màn sáng kịch liệt chớp lên một cái, hào quang ảm đạm xuống.
Hai con giao long hung hăng hướng tới một chỗ khác, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, lưỡng sắc quang mạc phá vỡ ra, hai con giao long thoát vây ra.
Chúng vừa thoát khốn thì hàng vạn phong nhận màu xanh từ bốn phương tám hướng đồng thời chém tới. Mấy chục đạo phong nhận màu xanh trảm lên hai khỏa yêu đan. Mặc dù chúng không phá hủy yêu đan nhưng trên bề mặt Yêu đan vẫn có nhiều dấu vết thật nhỏ.
Trong lòng hai con Yêu Giao Tam giai rất đau đớn, Yêu đan mặc dù không bị hủy diệt, bất quá cũng phải từ từ súc dưỡng trong cơ thể.
Hai con giao long cấp ba giương nanh múa vuốt, đánh về phía tu sĩ Trúc Cơ đang vây công chúng.
Đã không còn trận pháp, những tu sĩ Trúc Cơ này cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Trong đó giao long màu đen nhào về phía vị trí Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên. Uông Như Yên Ngọc Dung liền biến đổi, vội vàng lấy ra Thanh Quang Kính, thanh quang lóe lên. Một mảng lớn thanh quang bắn ra, bao lại giao long màu đen.
Thân hình giao long màu đen trì trệ, bất quá rất nhanh khôi phục tự nhiên, hào quang màu xanh bị đánh nát tan.
"Ba" một tiếng, mặt kính Thanh Quang bị phá toái ra.
Nhân cơ hội này, Vương Trường Sinh thân hình nhoáng lên một cái, xuất hiện ở bên ngoài vài chục trượng.
Tay phải hắn nhấc lên, một sợi dây thừng màu vàng bắn ra, như thiểm điện cuốn lấy eo nhỏ Uông Như Yên, dùng sức kéo một cái, Uông Như Yên rất nhanh hướng nàng bay tới.
Hai con Yêu Giao Tam giai xông vào giữa đám người, mạnh mẽ đâm tới, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ bị chúng đánh thành thịt nát. Hơn mười tên tu sĩ Trúc Cơ bị đuôi của chúng đánh bay ra ngoài, va vào vách đá rơi xuống, không còn hơi thở.
"Nương tử cẩn thận."
Vương Trường Sinh nhìn thấy một cự trảo màu đen hướng Uông Như Yên đánh tới, sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói.
Hầu như là vô thức, hắn đưa tay ôm lấy Uông Như Yên lăn xuống đất.
Một chiếc vuốt sắc bén của giao long nhanh chóng xẹt qua lưng Vương Trường Sinh và để lại một vết máu kinh khủng. Cũng may cơ thể hắn mạnh mẽ hơn thường nhân, cộng thêm tránh né kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, Dương Tông cũng tế ra ba thanh phi kiếm màu vàng dài đến hai thước, hung hăng chém lên trên móng phải của giao long màu đen, vài tiếng kim loại va chạm trầm đục vang lên, máu chảy của giao long màu đen không ngừng, mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng.
Hai tộc nhân Dương gia cũng kích hoạt phù bảo, lần lượt là một thanh thước ngắn màu xanh cùng một con dấu màu vàng.
Đoản xích màu xanh mơ hồ một cái, hóa thành mấy trăm thanh, tranh nhau đánh vào trên thân Giao Long màu đen cùng Giao Long màu trắng. Con dấu màu vàng nhanh chóng phồng lớn đến bằng ngọn núi nhỏ, đập tới Giao Long màu đen đang uể oải.
Dương Tông không chỉ thế, còn tế ra một bộ tam giai khôi lỗi thú. Một con khỉ màu vàng cao hơn mười trượng, toàn thân kim quang lóng lánh, linh khí bức người.
Viên hầu màu vàng vỗ vỗ ngực, ngửa mặt lên trời thét dài, phun ra một cỗ sóng âm màu vàng mênh mông, những nơi sóng âm màu vàng đi qua, hư không nổi lên một trận gợn sóng.
Tốc độ sóng âm màu vàng cực nhanh, lóe lên liền lướt qua đánh vào trên thân Giao Long màu trắng, Giao Long màu trắng lập tức bay ngược ra sau.
Cự Viên màu vàng nắm tay thành hình quyền, hung hăng nện lên thân Giao Long màu đen.
"Ầm ầm!"
Giao Long màu trắng và Giao Long màu đen từng phân biệt đập vào trên vách đá, nhưng rất nhanh, chúng nó lắc đầu vẫy đuôi một cái, đánh tới Cự Viên màu vàng.
Giao long màu đen há mồm phun ra một cột sáng thô to màu đen, lóe lên liền biến mất đánh lên người Kim sắc Cự Viên, chỉ để lại trên đó một vệt trắng mờ mờ.
Giao long màu trắng phun ra một cột sáng màu trắng thô to, đánh lên người Kim sắc Cự Viên. Cự Viên màu vàng lập tức bị đóng băng, biến thành một tòa băng điêu màu trắng.
Những tu sĩ Trúc Cơ may mắn tránh thoát được một kiếp đều trốn ở một góc. Bọn hắn cũng không dám sử dụng pháp khí công kích Giao Long Tam giai. Ngộ nhỡ Giao Long Tam giai nhằm vào bọn hắn, bọn hắn không thể ngăn cản được.
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên co lại ở một góc, một tấm thuẫn màu đen che ở trước người bọn họ.
"Hống!"
Hai con giao long biết tình huống không ổn, vội vã phóng về phía lối ra.
Tốc độ giao long màu đen nhanh nhất, rất nhanh đã tới cửa hang, mắt thấy sẽ bay ra ngoài.
"Nghiệt súc, ở lại cho ta."
Dương Tông bấm pháp quyết, ba thanh phi kiếm màu vàng sáng rực hào quang, bộc phát ra rậm rạp chằng chịt kiếm khí màu vàng, tranh nhau đánh lên người giao long màu đen, xuyên thủng phần đuôi, máu chảy ra không dứt.
Giao long màu đen hét lớn một tiếng, há mồm phun yêu đan ra, đánh về phía Dương Tông.
"Không tốt!"
Dương Tông nhìn thấy sắc mặt đại biến, không dám chậm trễ, vội vàng tung ra một hoàng sắc quang thuẫn, che ở trước người.
Yêu đan màu đen chớp động một cái liền đi tới trước tấm thuẫn màu vàng, "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, yêu đan màu đen bạo liệt ra, một mảng lớn hắc quang bao phủ khu vực mấy trăm trượng vào trong, khí lãng cuồn cuộn.
Hai hơi thở qua đi, hắc quang tán loạn không thấy, giao long màu đen đã chạy ra ngoài.
Giao Long màu trắng cũng tới động khẩu, muốn chạy ra ngoài.
Đúng lúc này, đỉnh đầu nó nổi lên một trận gợn sóng, một cự chưởng màu vàng lớn mấy trượng trống rỗng hiển hiện, nhanh chóng đập xuống.
"Ầm ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, giao long màu trắng rơi xuống trên mặt đất.
Lúc này, tầng băng ngoài thân Kim sắc Cự Viên cũng đã bị đánh tan.
Cự Viên màu vàng nhanh chân lao đến, hai tay bắt lấy cái đuôi giao long màu trắng, đột nhiên vung lên.
Đầu Giao Long màu trắng hung hăng đập trên vách đá, đánh rơi số lớn đá vụn.
Không biết kẻ nào dẫn đầu, mà đám tu sĩ Trúc Cơ trong hang đá lại lần lượt phóng về phía hang động này.
Hiện tại không đi, nếu bị dư chấn của đấu pháp ảnh hưởng đến, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dương Tông cũng không ngăn cản, tu sĩ Trúc Cơ ở lại nơi này, không giúp đỡ được gì. Quan trọng nhất là hơn phân nửa tu sĩ đều là con cháu Dương gia, còn nếu ép đám tu sĩ ngoại lai ở lại đây huyết chiến, càng không được, những người này tu vi không kém, sau khi kết thúc Luận Kiếm Đại Hội, bọn hắn sẽ tiến vào Tử Nguyệt sơn trang, nếu như đột nhiên chết hết, thế lực sau lưng bọn hắn truy cứu thì Dương gia sẽ rất phiền toái.
Trước mắt con giao long màu trắng bị hắn dùng linh thuật kích thương, cộng thêm trận pháp tiêu hao lúc trước, yêu lực của giao long trắng không còn nhiều lắm, việc hắn giết chết con giao long trắng này không thành vấn đề.
Sau khi rời khỏi sơn động, đám người Vương Trường Sinh kinh ngạc phát hiện. Con cháu Dương gia trông coi ở bên ngoài tử thương hầu như không còn, trên mặt đất rải rác mấy khối trận bàn vỡ vụn, hẳn là giao long màu đen động thủ.
"Dương đạo hữu, Yêu Giao Tam giai quá lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ, thù lao chúng ta không lấy, cáo từ."
Một gã đại hán mặt đen cao lớn nói với Dương Tông Ngạn.
"Chậm đã, các ngươi muốn đi đuổi giết Hắc Giao kia sao! Đừng cho là ta không biết các ngươi nghĩ như thế nào, Hắc Giao kia là của Dương gia chúng ta, trước khi Cửu ca đi ra, ai cũng không được phép rời đi."
Dương Tông Ngạn lạnh lùng nói, tế ra pháp khí.
Đệ tử Dương gia nhao nhao tế ra pháp khí, vẻ mặt đề phòng nhìn tu sĩ bên ngoài.
Giao long màu đen bị thương nặng, yêu đan cũng tự bạo, tiêu diệt hắc giao không cần tốn quá nhiều công phu, cũng không quá nguy hiểm.
"Hừ, người chết vì tiền chết chim chết vì thức ăn, Dương gia các ngươi xuất ra một chút thù lao, liền muốn chúng ta bán mạng, cho chúng ta là cái gì? Thật sự đánh nhau, ai sợ ai?"
Đại hán mặt đen lấy ra năm viên châu màu đen, linh khí bức người, mặt ngoài có chằng chịt Linh văn.
Vương Trường Sinh một hơi thả ra năm con nhị giai trung phẩm khôi lỗi thú, Uông Như Yên thả ra năm con nhị giai hạ phẩm khôi lỗi thú.
Tu sĩ khác nhao nhao tế ra pháp khí hoặc phù lục, kéo dài khoảng cách với tu sĩ Dương gia.
Sắc mặt Dương Tông Ngạn trở nên rất khó coi, đại hán mặt đen có năm tấm Thiên Lôi tử, nếu xuất ra toàn bộ, đệ tử Dương gia khẳng định phải tử thương.
Đúng lúc này, bên trong động truyền ra một hồi tiếng nổ đinh tai nhức óc, xen lẫn trong đó là tiếng rồng ngâm.
"Không tốt, Cửu bá công gặp phiền toái." Một thanh âm nam tử từ trong động truyền đến.
"Được rồi, các ngươi muốn đi thì đi đi! Chúng ta trở về trợ giúp Cửu ca."
Dương Tông Ngạn do dự một chút, dự định trở về trợ giúp Dương Tông.
Dương Tông vọng nếu như có chuyện, đối với Dương gia mà nói chính là một hồi tai nạn. Hơn nữa, nếu thật sự đánh nhau, ông ta cũng không nắm chắc giữ đối phương lại. Đặc biệt là vợ chồng Vương Trường Sinh, hai người điều khiển mười con Khôi Lỗi thú nhị giai, khiến ông ta vô cùng kiêng kỵ.