"Cũng đúng, phu quân định khi nào thì khởi hành?"

Vương Trường Sinh cười nói: "Việc này không gấp. Trước tiên nói rõ ràng mọi chuyện, khi nào xuất phát sẽ không chậm."

"Đúng rồi, phu quân, Thanh Sơn lại trọng thương trở về, đứa nhỏ này nói thế nào chính là không nghe, nhất định phải đi săn giết yêu thú, nếu không phải có đồng tộc đồng hành, chỉ sợ hắn sẽ không trở về được."

Uông Như Yên trách cứ nói.

Vương Thanh Sơn hôm nay đã là luyện khí tầng sáu, hắn không thích thành thật ở Vương gia bảo tu luyện. Cứ qua một đoạn thời gian lại ra ngoài săn giết yêu thú.

Theo lời y nói, chỉ có thực chiến mới có thể tôi luyện ra bản lãnh thật sự, bình thường luyện tốt cũng vô dụng, chỉ có thực lực cường đại mới có thể bảo hộ tộc nhân.

Đám người Vương Diệu Tổ chết, đã gây cho Vương Thanh Sơn chấn động rất lớn. Vương Thanh Sơn tu luyện thập phần khắc khổ, đã là luyện khí tầng sáu. Hắn tu luyện chính là Thanh Phong Kiếm Quyết, thêm vào trợ giúp của khôi lỗi thú, đơn đả độc đấu, tu sĩ cùng giai cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Đứa nhỏ này tính bướng bỉnh, mặc kệ nó đi! Ta đi xem nó một chút."

"Chờ chút, phu quân, ngươi đem Thổ Độn phù và Mộc Độn phù mang cho hắn đi! Có hai tấm độn thuật phù này, thời khắc mấu chốt có thể cứu hắn một mạng, ta muốn xem Thanh Cương cùng Thanh Chí."

Uông Như Yên lấy ra hai tấm nhị giai phù lục, đưa cho Vương Trường Sinh.

Phù lục nhị giai có giá trị đắt đỏ, đặc biệt là loại phù lục độn thuật, cung không đủ cầu, giá cả rất cao, bình thường chỉ có thể đặt hàng.

Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh đi tới một tòa viện yên tĩnh. Hắn vừa đi vào sân, liền nghe được tiếng nói chuyện của hai nam tử.

Trong phòng, Vương Thanh Sơn nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, tay trái quấn vải trắng.

"Lục đệ, không phải ta nói ngươi, gia tộc chúng ta hiện tại phát triển tốt như vậy, ngươi đáng để đi săn giết yêu thú sao? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, thành thành thật thật ở Thanh Liên sơn tu luyện, không cần lấy thân mạo hiểm."

Vương Thanh Viễn ngồi bên giường, mở miệng khuyên nhủ.

Vương Thanh Viễn lớn hơn Vương Thanh Sơn một tuổi, tu luyện Hậu Thổ công, đã là Luyện Khí tầng năm.

Vương Thanh Sơn không để ý, phản bác: "Tu tiên vốn là làm việc nghịch thiên, luôn ở trong nhà làm việc có ý nghĩa gì? Một khi khởi chiến sự, không có võ lực cường đại, gia tộc chúng ta chính là dê đợi làm thịt. Hơn nữa, tốc độ tu luyện Thanh Phong Kiếm Quyết cũng không nhanh, gia tộc mỗi tháng phát tài nguyên không đủ cho ta dùng tu luyện. Ta nếu không phải là ra ngoài săn giết yêu thú, nói không chừng còn dừng lại ở luyện khí tầng bốn. Tuy rằng ta bị trọng thương, bất quá ta cảm giác được chính mình cách luyện khí tầng bảy không xa. Chờ đến khi ta đạt đến luyện khí tầng bảy, chỉ cần không đụng phải nhị giai yêu thú, ta sẽ không bị trọng thương mà trở về."

Nghe giọng điệu của hắn ta tràn ngập tự tin.

Vương Thanh Viễn thở dài một hơi. Vương Thanh Sơn nổi tiếng quật cường, y đã nhận định là sẽ không trở lại. Trong tộc có nhiều vị trưởng bối thay nhau khuyên bảo, y cũng không có thay đổi chủ ý. Đã là lần thứ ba trọng thương trở về rồi, nếu không phải có đồng tộc đi theo thì y đã sớm không thể trở về được rồi.

"Được rồi, nói không lại ngươi, ngày khác ta lại tới thăm ngươi a! Nhị mươi nhất thúc công bảo ta đi lấy bình Tử Tham đan này cho ngươi dùng, đối với thương thế của ngươi sẽ có trợ giúp."

Vương Thanh Viễn lấy ra một cái bình sứ màu lam, đưa cho Vương Thanh Sơn.

Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Vừa lúc Vương Trường Sinh đi vào.

"Cửu thúc."

Vương Thanh Viễn nhìn thấy Vương Trường Sinh, mở miệng chào hỏi.

Vương Thanh Sơn nhìn thấy Vương Trường Sinh, định xuống giường nhưng bị Vương Trường Sinh ngăn lại.

"Thanh Viễn, ngươi lo việc của ngươi đi! Thanh Sơn, ngươi thành thật nằm ở trên giường đấy."

Vương Thanh Viễn lên tiếng, xoay người rời đi.

Vương Trường Sinh đi đến bên giường, ngồi xuống, thân thiết hỏi: "Thế nào? Thương thế có tốt hơn không?"

Nói thật, Vương Trường Sinh rất xem trọng Vương Thanh Sơn. Điểm không giống người khác chính là, hắn đồng ý với việc Vương Thanh Sơn đi săn giết yêu thú. Bất quá phải cùng đồng tộc hành động, thuận tiện chiếu cố.

"Cửu thúc, cháu không sao. Cảm ơn Cửu thúc đã quan tâm."

Vương Trường Sinh vỗ túi trữ vật, một đạo thanh quang từ trong đó bay ra. Rõ ràng là một cái hộp gấm màu xanh dài khoảng hai thước, mặt ngoài điêu khắc một đóa hoa sen màu xanh.

Hắn mở ra hộp gấm, lộ ra sáu thanh phi kiếm thanh quang lòe lòe, trên mỗi chuôi phi kiếm đều có một đồ án hoa sen.

"Bộ linh khí hoàn chỉnh này Thanh Liên Tử Mẫu Kiếm là ta tự mình luyện chế cho ngươi. Mỗi một thanh đều là thượng phẩm linh khí, cầm trong tay mẫu kiếm, có thể sử dụng năm thanh tử kiếm. Có bộ linh khí này trong tay, ngươi đi giết yêu thú sẽ dễ dàng hơn một chút. Đúng rồi, đây là Thổ Độn Phù Cửu thẩm đưa cho ngươi cùng Mộc Độn Phù. Hai tấm Nhị giai phù lục này thời khắc mấu chốt có thể cứu ngươi một mạng, tự lập tự cường là chuyện tốt. Bất quá không thể coi là mãng phu, mọi việc cần phải suy nghĩ kỹ rồi sau đó làm, có biết không?"

Vương Trường Sinh lời nói thấm thía cảnh báo, lấy Mộc Độn phù và Thổ Độn phù ra.

"Cửu thúc, Độn Thuật Phù Nhị giai quá trân quý, ta không thể nhận."

Vương Thanh Sơn lắc đầu cự tuyệt.

Phù lục chỉ cần một chút pháp lực là có thể khu động, được tu tiên giả hoan nghênh, đặc biệt là phù lục độn thuật cấp hai, mười phần giành tay, rất khó mua được, cần dự định trước mấy tháng.

"Cửu thẩm ngươi đưa cho ngươi, thì ngươi cầm lấy, người trong nhà khách khí cái gì, nói không chừng một ngày nào đó, Cửu thúc còn muốn dựa vào ngươi sao! Dưỡng thương cho tốt, không tu luyện đến luyện khí tầng bảy, không cho phép đi ra ngoài săn giết yêu thú. Lấy tu vi luyện khí tầng sáu của ngươi đi săn giết yêu thú, hay là tương đối nguy hiểm, nếu không phải có đồng tộc chăm sóc, ngươi đã sớm không trở về được."

Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Vương Trường Sinh trở nên nghiêm túc.

Vương Thanh Sơn cá tính thật mạnh, ý nghĩ của hắn cũng không sai. Hiện tại nhà họ Vương có sáu gã tu sĩ Trúc Cơ. Vương Trường Tuyết mặc dù đã lập gia đình, nhưng mỗi năm vẫn có thể kiếm được một khoản tài nguyên, cung cấp nuôi dưỡng sáu tu sĩ Trúc Cơ. Lấy tình huống trước mắt của Vương gia có chút cố gắng, đãi ngộ dành cho tộc nhân Luyện khí kỳ lấy được tài nguyên có hạn.

Vương Thanh Sơn tu luyện 《 Thanh Phong Kiếm Quyết 》, đi chính là kiếm đạo, tu luyện cũng không dễ dàng, toàn bộ đều nhờ gia tộc, hắn rất khó tu luyện tới cấp độ cao hơn.

Vương Trường Sinh nhất định phải gõ Vương Thanh Sơn một cái, miễn cho hắn cảm thấy nóng đầu, tưởng mỗi một lần đều may mắn như vậy.

"Dạ biết rồi, Cửu thúc."

Vương Thanh Sơn gật đầu đáp ứng. Hắn hiểu rõ Vương Trường Sinh là vì tốt cho hắn. Lấy thực lực của hắn luyện khí tầng sáu để đi săn giết yêu thú vẫn có nguy hiểm nhất định.

Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, liền rời khỏi.

"Cửu thúc đi thong thả."

Sau khi Vương Trường Sinh rời khỏi, Vương Thanh Sơn lấy ra một cuộn giấy da dê ố vàng. Quyển da dê này rõ ràng là một bản đồ địa hình, có lẽ là do niên đại lâu đời. Có rất nhiều nơi trên ngọn núi nào đó có viết vài chữ to, mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ "T Tùng".

Hắn ở dã ngoại săn giết yêu thú, khó tránh khỏi đụng phải tu tiên giả khác, một lần vì tranh đoạt linh dược, hắn liên hợp vài tên đồng tộc, tiêu diệt một đám tu tiên giả, tấm địa đồ này là hắn lục soát trên thi thể.

Hắn không nói cho những người khác biết địa đồ này có tồn tại.

Hắn đã tìm người giám định qua, cuộn da dê này là da Yêu thú Nhị giai, bản thân là một kiện pháp khí, bất quá niên đại xa xưa, hư hao nghiêm trọng.

Dùng một kiện pháp khí ghi chép lại một chỗ, nơi này khẳng định không tầm thường, có thể là chỗ tọa hóa động phủ của tiền nhân, cũng có thể là bí cảnh không biết, hoặc là di chỉ môn phái.

"Ngọn núi này có một chữ Tùng. Phía trên có khả năng có rất nhiều cây tùng, hôm khác hắn sẽ tới Tàng Kinh các xem thử. Biết đâu có thể tìm ra được manh mối."

Vương Thanh Sơn lẩm bẩm.

Người đều có tư tâm. Nếu là tiền nhân động phủ, hắn có thể bài trừ cấm chế là tự mình bài trừ. Được lợi, hắn cũng sẽ cấp cho gia tộc một bộ phận. Nếu không thể bài trừ cấm chế, lại mời Vương Trường Sinh và các tu sĩ Trúc cơ ra tay cũng không muộn. Nếu là bí cảnh, hắn có thể đi thám hiểm trước, thăm dò rõ ràng tình huống bí cảnh, sau đó bẩm báo gia tộc.

Lúc Vương Trường Sinh xuất ra nhị giai phù lục cùng linh khí đầy đủ, thật ra hắn muốn giao ra quyển da dê này. Nhưng hắn vẫn suy nghĩ rất nhiều, tư tâm vẫn là phủ lấy công tâm. Hắn không giao ra quyển da dê, dự định tự mình đi tìm kiếm nơi vẽ tranh trên bản đồ. Nếu bẩm báo gia tộc, hắn chỉ có thể đạt được một phần nhỏ tài nguyên tu tiên. Trong tộc phải cung cấp nuôi dưỡng sáu tu sĩ Trúc cơ, không có khả năng phân cho hắn quá nhiều tài nguyên.

Hắn đi theo kiếm đạo, kiếm tu được coi là vô địch cùng cấp, nói chung, kiếm tu cần một lượng lớn tài nguyên tu tiên phụ trợ tu luyện, nếu không thì kiếm tu đã sớm rời đi khắp nơi rồi.

Đương nhiên, nếu như tìm được chỗ miêu tả trên bản đồ, hắn sẽ lưu manh mối lại cho gia tộc, vạn nhất mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gia tộc cũng có thể thuận theo manh mối tìm tới chỗ kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play