Triệu Ngưng Hương ở Dược Vương Cốc không ở nổi nữa. Nàng giết vợ chồng Nam Cung Thần. Triệu Ngọc Tuệ chết, Triệu gia sụp đổ bất cứ lúc nào. Nàng nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của tông môn tu tiên rồi. Hiện tại nàng chỉ muốn hảo hảo kinh doanh Triệu gia, chăm sóc tốt Triệu gia. Đây là di ngôn của Triệu Ngọc Tuệ, cũng là nguyên tắc làm việc ngày sau của Triệu Ngưng Hương.

Hiện tại, Triệu gia chính là toàn bộ của nàng.

Vương gia biểu hiện ra có hai vị tu sĩ Trúc cơ, có Vương gia hỗ trợ, Triệu gia làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Làm cho Triệu Ngưng Hương không nghĩ tới chính là, Vương gia từ lâu đã đặt thuyền lớn của Bách Linh Môn.

Sớm biết Ngụy Tống hai hội giao chiến, nàng đã không bái vào Dược vương cốc.

Lúc này, trong phòng chỉ còn bốn người Vương Trường Sinh, Vương Minh Giang, Triệu Ngưng Hương và Vương Trường Tuyết.

"Tống quốc nếu đã chiến bại, chúng ta có thể buông tay buông chân mà làm. Ngưng Hương biểu muội, làm sao ngươi biết tu sĩ Nguyên Anh mới hiểu Sưu hồn thuật? Vạn nhất tu sĩ Kết Đan của Hoàng Thánh Cung có dị bảo, không phải ngươi cũng muốn khai ra thật sao?"

Vương Trường Sinh đưa ra nghi vấn trong lòng.

"Vậy thì có sao, đánh bạc thôi, nếu nãi nãi còn sống, ta tuyệt đối sẽ không đánh cược. Bà nội đã chết, nếu không thể ôm đùi năm tông môn Nguỵ Quốc thì khoảng cách Triệu gia chúng ta diệt vong cũng không xa, chúng ta có thể trốn đi đâu? Một mình ta không thể chiếu cố được trăm người, thua cuộc thì chính là mạng sống của ta, thắng, Triệu gia chúng ta có thể đạt được một tiền đồ tốt."

Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Ngưng Hương lộ ra thần sắc kiên định, ngữ khí có chút trầm trọng.

"Thiên tử một triều thần, đây là cơ hội của Vương gia chúng ta. Trường Sinh, Tô đạo hữu, chúng ta phải giao hảo mới được. Sau này toàn bộ chúng ta dựa vào sự chiếu cố của Bách Linh môn. Trường Tuyết, lúc ngươi trở về tông môn mang theo một khoản linh thạch, tận lực giao hảo với nhân vật có thực quyền Bách Linh môn."

Vương Minh Giang trịnh trọng dặn dò, Vương Trường Tuyết liên tục đáp ứng.

"Ngưng Hương biểu muội, vậy thì nói như vậy đi, chúng ta chia ra hành động, hiệp trợ đệ tử Bách Linh Môn thuyết phục các gia tộc tu tiên khác ở lại, bất quá Lâm gia ở đâu..."

"Trường Sinh biểu ca, ngươi yên tâm, Lâm gia cùng Tử Tiêu Môn thân thiết quá gần, ta đã đầu phục Hoàng Thánh Cung, sẽ không đi lấy lòng về Tử Tiêu Môn nữa. Ngọc Hinh biểu tỷ rất có khả năng tiến vào Kết Đan Kỳ, hiện tại Ngụy Quốc thế lớn bắt Tống Quốc, không chừng ngày nào đó tam tông đánh lại, tùy ý để Lâm gia rời đi! Dù sao linh mạch bọn họ dẫn dắt cũng không đi được."

Hai bên đàm luận với nhau hơn một canh giờ, lúc này mới tan cuộc.

Tiễn Triệu Ngưng Hương đi, Vương Trường Sinh triệu tập tộc lão họp, phân công mọi người làm nhiệm vụ.

Vương Trường Sinh sai người bày một bàn rượu và thức ăn ngon, chiêu đãi năm tu sĩ Trúc Cơ Tô Thừa.

"Tô đạo hữu, sau này chúng ta sẽ phải ăn cơm trong một nồi. Tâm ý nho nhỏ, không đủ thành kính, xin chư vị đạo hữu đừng ghét bỏ."

Vương Minh Giang mời Tô Thừa một chén rượu, lấy ra năm cái túi trữ vật, chia cho Tô Thừa năm người. Mỗi người một ngàn khối linh thạch.

Nhận lấy linh thạch, ý cười trên mặt năm người Tô Thừa càng sâu, Tô Thừa cười nói: "Vương đạo hữu khách khí, Tô mỗ cám ơn."

"Tô đạo hữu, tin tức Tống quốc chiến bại tạm thời còn chưa truyền khắp toàn bộ Tống Quốc, chúng ta có chút việc riêng phải làm, thu nạp sự tình của các gia tộc tu tiên khác, có thể ngày mai lại đi hay không?"

Vương Trường Sinh khách khí nói. Một ngày này, Vương gia có thể làm ra rất nhiều chuyện.

Lần này đại chiến, hai nhà Trần Hoàng cũng bị điều động. Thời điểm Vương Trường Sinh đi tới trông coi linh thạch khoáng, Hoàng Hải Minh cùng Trần Hiền Nhân đều đã chết trận. Đây chính là cơ hội tốt của Vương gia, chiếm đoạt hai nhà Trần Hoàng, chẳng những có thể bù đắp tổn thất. Thực lực Vương gia còn có thể tăng lên. Quan trọng nhất chính là, lần này tăng cường được sự ủng hộ của Bách Linh Môn, lòng tin của Vương gia rất tốt.

"Ngày mai? Đây là công việc mà Quảng sư thúc phân phó, bọn ta không dám lười biếng, nếu trì hoãn đại sự của Quảng sư thúc, bọn ta không gánh nổi đâu."

Bộ dạng Tô Thừa có vẻ rất khó xử.

Vương Trường Sinh trên mặt nặn ra nụ cười thành khẩn, nói: "Như vậy đi! Tô đạo hữu, ba canh giờ, cho chúng ta ba canh giờ. Sau khi chuyện thành công, chúng ta sẽ có trọng báo khác."

"Ba canh giờ? Được rồi! Vương đạo hữu cứ yên tâm, có chúng ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bọn đạo chích Vương gia quấy rối."

Tô Thừa hơi do dự, sau cũng đáp ứng.

Ăn uống no đủ, Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang đều mang theo hai mươi tộc nhân, chia nhau đi đến Hoàng gia và Trần gia.

Lúc này, chính là giữa trưa.

Gia chủ Hoàng gia là Hoàng Thắng Văn, Luyện Khí tầng năm.

Hoàng Thắng Văn còn chưa xác định được tin tức Tống Quốc tan tác, Vương Trường Sinh mang theo hơn hai mươi tộc nhân đến thăm, điều này làm hắn có chút khẩn trương.

Hắn không dám mở trận pháp, sợ Vương Trường Sinh mượn cơ hội đánh Hoàng gia.

"Hoàng đạo hữu đã chết trận tại tiền tuyến, Tống quốc tam tông đã rút lui Tống quốc. Hoàng đạo hữu, Vương gia chúng ta là đến giúp ngươi đấy, ngươi biết điều thì mở trận pháp đi."

Vương Trường Sinh vừa nói, vừa tế ra năm con khôi lỗi thú cấp hai, xoay quanh nơi Hoàng gia nghỉ ngơi.

Hoàng Thắng Văn trong lòng kêu khổ không ngừng, do dự không quyết.

"Cho ngươi thời gian mười hơi thở, thức thời mở trận pháp ra, nếu không đừng trách ta không khách khí. Hoàng đạo hữu chết rồi, ta sẽ thay Hoàng đạo hữu chiếu cố Hoàng gia các ngươi thật tốt."

Vương Trường Sinh lạnh lùng nói, ấn quyết.

Năm con Khôi Lỗi phi hành phân biệt phóng xuất ra hỏa nhận màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh, đánh vào trên trận pháp, vang lên một trận thanh âm nổ đùng thật to.

"Vương tiền bối, đừng đánh nữa, ta lập tức mở trận pháp."

Hoàng Thắng Văn hô to một tiếng, loại bỏ trận pháp.

Nếu không có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, dù trận pháp có mạnh hơn nữa cũng sẽ có một ngày bị công phá. Đến lúc đó, chỉ sợ Hoàng gia sẽ bị huyết tẩy.

Vương Minh Chiến dẫn theo vài tộc nhân hạ xuống, thu lại trận bàn trên tay Hoàng Thắng Văn, đem Hoàng gia tộc lão tập trung ở trong sân, lúc này Vương Trường Sinh mới đáp xuống.

"Vương tiền bối, phụ thân ta mất thật rồi sao?"

Hoàng Thắng Văn tiến lên một bước, khẩn trương hỏi.

"Ừm, Hoàng đạo hữu qua đời rồi, hai nhà chúng ta là quan hệ thông gia, ta sẽ thay Hoàng đạo hữu chăm sóc tốt Hoàng gia, có tầng quan hệ với Thập Nhất đệ muội, chỉ cần các ngươi thành thành thật thật, ta sẽ không làm khó các ngươi."

Trên mặt Hoàng Thắng Văn lộ ra thần sắc bi thống, thở dài một hơi, lấy ra một ngọc giản màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh: "Vương tiền bối, đây là tất cả sản nghiệp cùng tộc nhân của Hoàng gia chúng ta. Mời ngươi xem qua."

Vương Trường Sinh có chút bất ngờ: "Ngươi biết ta sẽ tới?"

"Trước khi phụ thân rời đi, đã an bài xong hậu sự, nếu hắn không trở về được, Hoàng gia nguyện ý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hàng năm thượng cung."

Hoàng Thắng Văn Thành thành khẩn nói.

"Bẩm cung? Đến lúc này rồi ngươi cảm thấy ta đến đây là muốn chỗ tốt à? Nói thật với ngươi! Vương gia chúng ta đã đầu phục Bách Linh Môn, toàn bộ sản nghiệp của Hoàng gia các ngươi là do chúng ta tiếp nhận. Về phần tộc nhân Hoàng gia các ngươi nguyện ý rời đi, nguyện ý ở lại thì ở lại, chúng ta sẽ an bài thích đáng, có một số việc muốn nói với các ngươi. Nếu lựa chọn giữ lại, thì đừng có giả bộ, nếu không đừng trách ta không nói chuyện tình cảm."

Ngay từ đầu, tộc nhân Hoàng gia khẳng định không phục, nhưng thời gian cứ trôi qua, bọn họ sẽ dần quên mình họ Hoàng, triệt để dung nhập Vương gia.

"Vương tiền bối yên tâm, phụ thân đã dặn dò xong, chúng ta biết phải làm thế nào, không gạt ngài nói, những thứ ta biết đều ở trong ngọc giản, những thứ khác ta thật sự không biết."

Hoàng Hải Minh đã lưu lại hậu thủ từ lâu. Năm đó người của ba gia tộc bị tập kích đều là bút tích của gã, mục đích là đục nước béo cò. Cháu trai và vài tộc nhân có thiên phú khá tốt của Hoàng Hải Minh đã tìm một nơi an toàn trốn đi tu luyện. Trúc Cơ thành công sẽ trở về quận Trường Bình, vung cánh tay hô một tiếng, Hoàng gia có thể tiếp tục kéo dài.

Kỳ thật ở Hoàng gia tu luyện là an toàn nhất, nhưng Tống Quốc mưa gió sắp tới, một khi Hoàng Hải Minh bị điều đi, trong tộc cũng không an toàn.

Hoàng Hải Minh gả hai cháu gái cho Vương gia và Trần gia chính là để dự phòng một ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play