"Thể tu!"
Trong mắt Phương Mộc lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn đánh giá trên dưới Vương Trường Sinh, phảng phất như đang xem một món bảo vật.
Không biết tại sao, Vương Trường Sinh đối với ánh mắt của Phương Mộc, trong lòng có chút sợ hãi. Nghe nói tu sĩ ma đạo có sở thích đặc thù, người này trên lưng đeo quan tài, chẳng lẽ là có sở thích đặc thù với thi thể?
Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Trường Sinh lộ ra vài phần chán ghét.
Pháp khí của hắn không tốt bằng Phương Mộc, nhưng hắn là thể tu, có thể cận thân giao chiến, có chút phiền phức chính là, Phương Mộc hình như cũng là một gã thể tu, bình thường người tu tiên sẽ không nhẹ nhàng như vậy đỡ được một kích của hắn.
Vương Trường Sinh hét lớn một tiếng, giơ Lam Vân Côn lên cao, đập về phía Phương Mộc.
Khóe miệng Phương Mộc hơi nhếch lên, nhún vai một cái, cỗ quan tài màu đen từ trên thân rơi xuống, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Hắn ta múa trường côn màu đen, nghênh đón Vương Trường Sinh.
Lam Vân côn và trường côn màu đen va chạm, truyền ra tiếng kim loại "keng keng keng".
Phẩm chất trường côn màu đen trên tay Phương Mộc rõ ràng tốt hơn Lam Vân Côn. Vương Trường Sinh không dám ham chiến, thân hình mơ hồ một cái, một hóa bốn. Mỗi một Vương Trường Sinh khí tức giống nhau như đúc, thật giả khó phân biệt. Đúng là Cửu Nguyên Phân Ảnh Thuật.
Phương Mộc vội vàng không kịp chuẩn bị, không kịp phản ứng, Vương Trường Sinh vung Lam Vân Côn đập về phía đầu Phương Mộc.
Cho dù Phương Mộc là thể tu thì đâu phải là đầu sắt. Vương Trường Sinh tự tin có thể đập đầu y nát nhừ.
Miệng Phương Mộc lộ ra vẻ mỉa mai, bên ngoài thân sáng lên một trận ô quang chói mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy một kiện giáp màu đen, hắc quang lóe lên, một màn sáng màu đen dày đặc xuất hiện, bao lại toàn thân Phương Mộc.
Lam Vân Côn nện lên màn sáng màu đen, truyền ra một tiếng vang trầm.
Thấy cảnh này, Vương Trường Sinh nhịn không được mắng một tiếng. Pháp khí bổn mạng còn chưa tính, trên người còn mặc pháp khí phòng ngự thượng phẩm. Thân gia Phương Mộc này không khỏi quá phong phú đi!
Vương Trường Sinh tâm niệm vừa động, khôi lỗi quạ đen cùng thanh điêu khôi lỗi bay nhào đến.
Khôi lỗi thú chủ yếu chia làm các loại phòng ngự, loại công kích, phụ trợ, các loại công kích chia làm nhiều loại, lục địa, trời cao, dưới nước và lòng đất, khôi lỗi thú cấp hai trở lên có thể phóng thích pháp thuật trung cấp, cụ thể có thể phóng thích pháp thuật gì, xem trình độ luyện chế của người luyện chế mà định ra.
Phóng thích hỏa hệ pháp thuật cần hỏa linh thạch, kim hệ pháp thuật cần dùng Kim linh thạch, trân quý nhất tự nhiên là Lôi linh thạch.
Hiện tại Vương Trường Sinh chỉ có thể lấy được linh thạch thuộc tính Ngũ hành. Khôi lỗi quạ đen có thể phóng thích pháp thuật trung cấp để chém giết. Khôi lỗi màu xanh có thể phóng ra pháp thuật trung cấp Phong Linh kiếm. Khôi lỗi nhện là thuật mạng nhện, còn con rông lớn có thể phóng ra gió đen gào thét. Khôi lỗi hình hổ có thể phóng ra lửa đỏ, phòng ngự khôi lỗi thú. Hắn tạm thời không luyện chế ra được.
Con rối quạ đen há miệng phun ra mấy chục đạo hỏa nhận màu đỏ, còn thanh điêu khôi lỗi há mồm phun ra mấy chục đạo kiếm quang màu xanh, đánh về phía Phương Mộc.
Đôi giày dưới chân Phương Mộc đại phóng ô quang, thân hình cấp tốc lui lại, hỏa nhận màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh đánh hụt.
"Ầm ầm ầm" âm thanh nổ đùng không ngừng, mặt đất có thêm mười cái hố to.
Vương Trường Sinh thu hồi lam vân côn, hai tay bắt lấy huyền băng kỳ, hung hăng nhoáng lên một cái, mặt cờ đại phóng quang mang, một mảng lớn hàn khí màu trắng thấu xương quét ra, trùm tới hướng cốt thi.
Cốt Thi đang giao đấu với Hắc Hùng Khôi Lỗi và Khôi Lỗi nhện, còn Phương Mộc thì bị Khôi Lỗi Ô Nha và Thanh Điêu Khôi Lỗi cuốn lấy, không rảnh phân thân.
Khi Cốt Thi tiếp xúc với hàn khí màu trắng, bên ngoài thân thể nhanh chóng đóng băng, toàn thân đều bị tầng băng dày đặc bao trùm.
Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, con rối hình hổ nhảy lên, đánh về phía Phương Mộc, con nhện và con rối gấu đen rút ra, đánh về phía Phương Mộc.
Phương Mộc một mình đối phó với năm con nhị giai khôi lỗi thú thì áp lực rất lớn.
Bổn mạng pháp khí của hắn có uy lực khá lớn, bất quá cần thời gian nhất định thi pháp, Vương Trường Sinh căn bản không cho Phương Mộc có thời gian thi pháp.
Phương Mộc bấm niệm pháp quyết, nắp quan tài màu đen kia bay lên, một nam đồng ngũ quan thanh tú từ trong quan tài nhảy ra.
Nam đồng mặc thiết giáp màu đen, hai tay duỗi thẳng, hai mắt đỏ như máu, hai cái răng nanh lộ ra ở bên ngoài.
Hiển nhiên, đây là một cương thi.
Trước kia Vương Trường Sinh cũng từng gặp cương thi, nhưng trong ấn tượng của hắn, cương thi đều là mặt xanh nanh vàng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cương thi bộ dạng mi thanh mục tú.
Cương thi lấy máu làm thức ăn, phàm nhân, yêu thú và tu tiên giả đều là đồ ăn của cương thi. Nhưng làm cho Vương Trường Sinh cảm thấy kỳ quái chính là cương thi không phải càng lớn càng tốt sao? Cương thi nhỏ như vậy, đã bị ngộ hại từ khi còn rất nhỏ! Tu sĩ ma đạo thật là tàn nhẫn, vì luyện chế cương thi, ngay cả đứa nhỏ như vậy cũng giết.
Không thể để Vương Trường Sinh nghĩ nhiều, cương thi nhỏ nhắn nhảy dựng lên đánh về phía hắn.
Hai chân nó nhảy lên, có thể nhảy ra xa hai trượng. Huyền Băng Kỳ trên tay Vương Trường Sinh đột nhiên rung lên, tiếng "xuy xuy" vang lớn. Vô số băng châm bắn ra, đánh vào trên người tiểu cương thi. Một hồi âm thanh trầm đục vang lên, băng châm màu trắng dường như đánh lên kim loại.
Băng châm màu trắng đánh lên mặt tiểu cương thi, ngay cả làn da của nó cũng không thể đánh vỡ.
Vương Trường Sinh nhướng mày, Huyền Băng Kỳ trong tay hung hăng run lên. Một mảng lớn bạch sắc hàn khí, quét ra, nghênh đón Tiểu cương thi.
Bên ngoài thân tiểu cương thi rất nhanh kết băng, bị đóng băng thành một tòa băng điêu.
Phương Mộc nhướng mày, lấy ra một cái hồ lô màu đen to bằng bàn tay, đánh vào phía trên, hồ lô màu đen đón gió lớn lên, có thể nhìn thấy, mặt ngoài hồ lô màu đen có khắc một đồ án hoả diễm.
Phương Mộc biến đổi pháp quyết, hoả diễm đồ án phảng phất như sống lại, nắp hồ lô bay lên, một mảng lớn hỏa diễm màu đen từ trong đó bay ra, đánh lên người Hắc Hùng Khôi Lỗi.
Hắc diễm cuồn cuộn bao phủ cả hắc hùng khôi lỗi. Hắc hùng khôi lỗi dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, bị đốt thành tro bụi.
Thấy một màn này, sắc mặt Vương Trường Sinh biến đổi, vội vàng khống chế khôi lỗi thú tránh đi.
Phương Mộc đang muốn dùng thủ đoạn khác, thì trong ngực của y truyền đến một hồi tiếng quỷ khóc bén nhọn.
Hắn nhíu mày, lấy từ trong ngực ra một mâm tròn màu đen lớn bằng bàn tay. Mặt ngoài mâm tròn màu đen được phủ đầy phù văn màu đen nhỏ chừng hạt gạo, mơ hồ tạo thành một mặt quỷ dữ tợn.
Hắn đánh một đạo pháp quyết vào phía trên, một thanh âm nam tử dồn dập vang lên: "Đại sư huynh, chúng ta đã tìm được chỗ ẩn thân của tên phản đồ kia, chúng ta dựa theo phân phó của ngươi, không kinh động đến hắn, ngươi nhanh lên một chút chạy tới đây."
Nghe nói thế, ánh mắt Phương Mộc lộ ra vài phần mừng rỡ.
Hắn thu hồi mâm tròn màu đen, nhìn về phía Vương Trường Sinh, nghiêm mặt nói: "Chúng ta dừng ở đây, ngày khác tái chiến."
"Nực cười, ngươi muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi à?"
Vương Trường Sinh cười lạnh nói, Phương Mộc tế ra pháp khí hồ lô uy lực tuy lớn, nhưng trên người hắn còn có không ít khôi lỗi thú, bay lên một cái, Phương Mộc chưa chắc có thể đỡ nổi.
Phương Mộc đảo mắt, chân thành nói: "Ta hủy diệt một con Khôi Lỗi thú nhị giai của ngươi, ta có thể đền bù tổn thất, nhưng với điều kiện, ngươi phải nói cho ta biết tài liệu âm thuộc tính trên người ngươi lấy từ đâu ra, đặc biệt là mấy viên Âm châu kia, đừng nói với ta là ta chỉ có âm khí đặc biệt nồng đậm mới có thể xuất hiện âm châu phẩm chất tốt nhất."
Vương Trường Sinh hơi cân nhắc, trầm giọng nói: "Bồi thường ta ba ngàn khối linh thạch, ta sẽ nói cho ngươi."
Một tin tức đổi được ba ngàn khối linh thạch, thấy sao cũng đáng giá.
Phương Mộc không nói hai lời, lấy ra ba ngàn khối linh thạch. Dựa theo chỉ thị của Vương Trường Sinh, y đặt linh thạch lên một tấm vải thô.
Vương Trường Sinh thả ra một con Viên hầu khôi lỗi hạ phẩm Nhất giai, đem linh thạch bọc lại.
"Quỷ Uyên, một chỗ vài năm trước đột nhiên xuất hiện, bên trong có rất nhiều quỷ vật."
"Quỷ Uyên? Nói cho ta nghe tình huống cụ thể của Quỷ Uyên này."
Phương Mộc lập tức hứng thú.
Vương Trường Sinh hơi do dự, kể sơ qua tình huống của Quỷ Uyên.
Dù sao Quỷ Uyên đã bị phong bế, bên trong có thứ gì đó, cũng không liên quan đến hắn, nói cho Phương Mộc cũng không sao.
Phương Mộc nghe xong Vương Trường Sinh trần thuật, âm thầm gật đầu.
"Ta còn có việc trong người, nếu có duyên, lần sau chúng ta lại đánh."
Phương Mộc bấm niệm pháp quyết, hồ lô màu đen phun ra một cỗ hoả diễm lớn, hóa giải tầng băng trên người tiểu cương thi và bộ xương.
Vương Trường Sinh vẻ mặt đề phòng, tế ra ba thanh phi đao màu lam, khôi lỗi quạ đen cùng thanh điêu khôi lỗi đang ở trên đỉnh đầu Phương Mộc.
Phương Mộc cũng không thèm để ý, thu hồi pháp khí, thu hồi tiểu cương thi vào trong quan tài, lưng cõng quan tài, dưới chân hiện ra một đám mây màu đen, chở y bay lên không trung.
Vương Trường Sinh nhìn bóng lưng Phương Mộc rời đi, cau mày.
Hắn thu hồi Khôi lỗi thú cùng pháp khí, tế ra Lam nguyệt luân, nhảy lên.
Lam quang lóe lên, Lam nguyệt luân chở hắn bay vút lên trời cao, biến mất ở phía chân trời.
Long Hinh Nhi có chút lúng túng, nhưng vẫn không phản ứng gì.