Là trưởng thôn Thượng Khê, Trần Bảo Quốc cực kỳ hoan nghênh đoàn quay phim tuyên truyền chuyên nghiệp đến làng họ, Mẫn Ương, Tần Tốn và Hề Mậu Hoằng đều là người có ngoại hình nổi bật, chiều nay ông đã gặp qua họ, còn nhớ rõ cả khuôn mặt. Nếu là thật sự vì giao lưu văn hóa, ông dĩ nhiên hết sức hoan nghênh, nhưng cậu thiếu niên trông bằng tuổi học sinh cấp ba kia vừa mới nói gì? Nói ông ấy gần đây giảm được mười cân? Quả thật là vậy, chỉ cần là dân làng đều biết chuyện đó, ông quá bận rộn, gần như dốc hết sức lo cho sự phát triển của làng, nhưng thấy làng phát triển được như hôm nay, ông vui chứ, gầy đi một chút thì sao.
Nghe thiếu niên nói vậy, Trần Bảo Quốc tỏ ra không vui: “Chỉ cần người quen tôi đều biết tôi giảm mười cân.” Ông nhìn về phía Trần ba đang đi cùng Mẫn Ương.
Trần ba vẫn còn kinh ngạc với khả năng đoán số thần sầu của Mẫn Ương, bị ánh mắt lạnh của Trần Bảo Quốc quét qua cũng không dám trái lời, nói: “Thôn trưởng, tôi không có kể với Mẫn đại sư chuyện anh giảm mười cân, là cậu ấy tự đoán ra.”
Trần ba vốn là người bị Trần Bảo Quốc gắn mác cổ xúy mê tín, không khỏi bị mắng một câu: “Tôi thấy là ông cấu kết với họ đến lừa tôi thì có. Con ông bệnh giống hệt người khác, bác sĩ giỏi mấy cũng không tìm ra nguyên nhân, giờ dựa vào một tên mê tín là chữa được? Trần Bảo Toàn, sau này ra ngoài đừng nói là dân làng mình.”
Trần Bảo Toàn chính là tên của Trần ba, vì lo cho con mà bị Trần Bảo Quốc mắng, ông tức giận trong lòng, nói: “Thôn trưởng, hóa ra có chuyện xảy ra nhà ông chẳng quan tâm tí nào. Tôi chỉ có một đứa con, tôi muốn chữa khỏi bệnh cho nó thì có gì sai? Hôm nay tôi nhất định phải đưa con tôi ra ngoài, mấy bác sĩ chó má kia chỉ biết mỗi ngày hút máu con tôi, ngay cả cách giảm nhẹ bệnh tình cũng không đưa ra nổi, tôi còn có thể tin họ được sao!”
Trần Bảo Toàn nói đến mức Trần Bảo Quốc không cãi lại được, bởi vì những gì ông kể đều là sự thật, mấy đoàn chuyên gia nối nhau đến Thượng Khê thật sự chẳng làm được gì, đúng là họ cũng chẳng cố gắng mấy, Trần Bảo Quốc không có lý do để phản bác.
Không khí có phần ngượng ngập, Tần Tốn bước ra hòa giải: “Trần thôn trưởng, Trần tiên sinh cũng chỉ là vì thương con. Hay là ngài cho bọn tôi mượn huyện chí trước, rồi đưa Trần Hùng đến nơi Mẫn đại sư chỉ định, bọn tôi sẽ cử mấy cựu quân nhân đến trông giữ, đảm bảo sẽ không để cậu ta quậy phá ảnh hưởng người trong làng nghỉ ngơi, tôi có thể cam đoan điều đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT