Thời Châu thở gấp mấy hơi liền.
“Dĩ nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng có lý do khác,” phía sau cô, giọng của Bạch Tẫn Thuật vẫn bình tĩnh như cũ, không giống đang miêu tả một thảm hoạ một chiều giết chóc, mà giống như đang đánh giá một khả năng nào đó, một sự hờ hững gần như tàn nhẫn, “ví dụ như vì có lợi ích lớn hơn.”
“Ý cậu là gì?” Không đợi Thời Châu lên tiếng, Quản Hồng Nhạn đã thuận theo lời cậu hỏi tiếp, “thế nào gọi là lợi ích lớn hơn?”
“Trong hệ thống đánh giá của AI, mức độ quan trọng của sự việc cũng có thứ tự ưu tiên,” giọng Bạch Tẫn Thuật phối hợp với cách nói đều đều như phát thanh viên của cậu, mang theo cảm giác khô khan của học thuật, “nếu việc hy sinh những người đó có thể đổi lại lợi ích lớn hơn, thì chuyện đó là xứng đáng.”
“Isaac, không nói đến những người bên dưới, chỉ riêng những người trong tòa nhà, họ đều là nhân viên công ty làm việc cật lực để xây dựng thành phố Đêm,” Thời Châu bình ổn lại cảm xúc, cố gắng nói bằng giọng ôn hoà, “từ lúc sinh ra họ đã chưa từng thấy thế giới bên ngoài, cần cù làm việc cho công ty đến chết, chính là nền móng tạo nên thành phố này. Cho dù có rẻ mạt, có thể bị nhân bản lại bất cứ lúc nào, thì cái chết của họ rốt cuộc có thể mang lại lợi ích gì?”
“Cô cần hiểu rằng, tất cả chỉ lệnh của trí tuệ nhân tạo đều do người chế tạo cài đặt,” giọng Bạch Tẫn Thuật nhàn nhạt, “Mạng sống rất quan trọng, nhưng dưới những chỉ lệnh có ưu tiên cao hơn, nó cũng chẳng còn quan trọng như vậy. Lợi ích lớn hơn này, trong thế giới của của chúng ta sẽ có một cách gọi nghe hay hơn, gọi là: ‘Có những điều đáng mưu cầu hơn cả sự sống, cũng có những điều đáng ghét hơn cả cái chết.’”
Thời Châu không nói nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT