Ông đau đến mức không thể cất tiếng gọi, ông sợ không ai nhìn thấy mình, càng sợ dây đèn bị giật đứt hoặc công tắc bị bật lên rồi mắc kẹt không kéo xuống được.
May thay, ông đã nhìn thấy đứa chắt trai vừa đẩy cửa đi vào.
“Tiểu Viễn Hầu…”
Lý Tam Giang còn chưa kịp cất giọng yếu ớt gọi tên, chưa kịp đưa tay ra, thì đã thấy thằng bé đứng ở cửa lập tức quay người chạy đi.
Ừm, ông biết nó đi gọi người.
Nhưng nói sao nhỉ, việc Tiểu Viễn Hầu không chạy ngay đến giường để lo lắng hỏi han, trò chuyện đôi câu vẫn khiến lòng ông có chút trống trải.
Những lời an ủi như “Cụ cố không sao”, “Tiểu Viễn Hầu đừng khóc” còn chưa kịp thốt ra, lại bị ông nuốt trở lại vào lòng, khiến ông cảm thấy nghẹn nghẹn.
Lý Truy Viễn chạy xuống lầu, không thèm bận tâm đến nỗi sợ ở tầng một.
Đèn ở tầng một đã tắt, nhưng dưới ánh trăng, cậu vẫn có thể nhìn thấy khu vực phía đông, nơi chất đầy những hình nhân bằng giấy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play