Ánh trăng lặng lẽ như xưa vẫn chiếu xuống mảnh đất này, sáng chói, yên bình.
Nhưng lúc này, trong hai người duy nhất còn có thể tự do hành động, bầu không khí lại chẳng hề yên tĩnh.
Trên gương mặt nhỏ nhắn từng luôn nở nụ cười ngọt ngào của Trà Trà, nay chẳng còn thấy bóng dáng nụ cười đó nữa. Đôi mắt to đen nhánh mở to, bên trong nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước.
“Dì…” Trà Trà run rẩy từng hồi, nước mắt như những hạt châu lăn dài từ khóe mắt, nhưng bé không lau đi, chỉ cố chấp nói: “Dì vì sao lại giết mẹ cháu?!”
Mục Liễu bỗng bật cười, tiếng cười sắc nhọn chói tai, thản nhiên đáp: “Giết người còn cần lý do à? Mẹ ngươi giữ mảnh vỡ thần cách mà không chịu giao ra, vậy thì cô ta đáng chết.”
“Điều duy nhất ta hối hận, là không cướp lấy mảnh vỡ đó sớm hơn... và không giết ngươi từ đầu.” Mắt Mục Liễu dán chặt vào thân ảnh nhỏ bé kia, ánh mắt tràn đầy căm hận và độc ác. “Lẽ ra ta nên biết sớm về sự tồn tại của ngươi, như vậy đã có thể ra tay từ đầu, không để ngươi bước vào trò chơi này, trở thành mối họa!”
“Loại tà vật ánh trăng ghê tởm như ngươi, đều nên chết đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play