Hàm Xuyến vịn tường cả đường về nhĩ phòng, nhĩ phòng im ắng, sương phòng hai bên đông tây đều đã tắt đèn nghỉ ngơi, một mảnh đen kịt.
Hàm Xuyến dùng hết sức đẩy cửa nhĩ phòng ra, cố kiềm tiếng thở nặng nhọc của mình, hai tiểu nha đầu gian ngoài đã ngủ, hô hấp từ tốn nhẹ nhàng. Hàm Xuyến thở phào, kéo rèm vải ngăn cách phòng trong phòng ngoài ra. A Thiền nghe thấy tiếng thì mở đôi mắt nhập nhèm, xỏ giày rồi cầm giá nến đi ra, thấy cả người Hàm Xuyến toàn máu, trên tay còn cầm dao nhỏ thì kinh hô ra tiếng, “Ngươi làm sao thế!”
Hàm Xuyến vội vàng suỵt một tiếng, bất lực nói, “Đừng để lộ ra...”
Đúng, nếu xảy chuyện trước ngày ra cung thì ngàn vạn lần đừng để lộ ra, nếu lộ ra thì nói không chừng chuyện ra cung sẽ tan thành mây khói!
A Thiền vội vàng kéo kín rèm, khẽ khàng lấy phích nước nóng đổ ra hai chậu, Hàm Xuyến gian nan súc miệng, súc mấy lần đều nhổ ra máu loãng đỏ tươi, súc xong thì lau mặt, A Thiền lau người giúp nàng, vừa lau vừa cực lực kiềm nén tiếng la, “Sao lại nhiều vết thương thế….. Má trái toàn sẹo… Đây là làm sao thế?”
Hàm Xuyến lắc đầu, cố kéo một nụ cười khổ.
Hoài bích có tội, Tề đại phi ngẫu*.
* Nôm na kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có cầm ngọc bích mà thành có tội, lên cao dễ té đau.
Dù thế nào thì Ngô Tam Cẩu cũng chết rồi, nói nhiều với A Thiền cũng chỉ làm tiểu cô nương sợ thêm thôi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play