Từ Khái như dẫm trên mây khi đi về phủ Tần Vương.
Uống cạn một bát hạnh nhân sánh, quét sạch một đĩa bánh sữa cuộn, con ngõ nhỏ ngắn ngủi mà như đi cả một quãng đường dài.
Chân Từ Khái như nhũn ra, đi một mạch về phủ, vốc nước lạnh rửa mặt rồi đổ người xuống giường, trong mơ trong miệng toàn là vị hạnh nhân ngọt ngào thơm ngát và mùi sữa đậm đà béo ngậy.
Hàm Xuyến hiếm khi mất ngủ, ừm... đại khái là mất ngủ nửa canh giờ, Từ Khái đi chưa bao lâu thì trời đổ mưa rào, mưa tí tách đập lên mái hiên và cửa sổ, khiến người ta dễ ngủ, Hàm Xuyến mơ mơ màng màng nhắm mắt, trước khi chìm vào giấc ngủ bỗng nghĩ – may mà ở gần, dù mưa đột ngột cũng chẳng ướt được Từ Khái.
Hôm sau, trong sân quán ăn, Thôi Nhị rưới nước xuống đất để ép bụi, Lạp Đề tỉ mỉ quan sát hai con cá trắm cỏ và tôm sông trong chum nước, Tiểu Song Nhi thì ló đầu nhìn viện chính, thấy cửa nẻo vẫn còn đóng chặt, bèn nhỏ giọng nói với Chung ma ma: “Chưởng quầy vẫn chưa dậy, hay là để con đi gọi?”
Chung ma ma cười lắc đầu.
Người già khó ngủ, tối qua bà nằm trên giường nhắm mắt mãi mà chẳng ngủ được, vừa lúc dậy đóng cửa sổ thì trông thấy Hàm Xuyến đang nói chuyện với vị Tần Vương đầu ngõ ở ngoài sân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT