Khi Ngụy tiên sinh tới, Hàm Xuyến đang ở trong sân làm mứt hồng, lấy khăn vải khô lau bụi trên quả hồng, rồi gọt sạch lớp vỏ giòn bên ngoài. Sau đó nàng lấy sợi dây gai sạch sẽ được luộc qua trong nước sôi rồi để tự khô, xâu từng quả một vào, treo lên giá gỗ ở nơi râm mát sau vườn, trông như từng chiếc lồng đèn nhỏ vàng óng ánh nối tiếp nhau.
Thôi Nhị đi tới nói: “Chưởng quầy, Ngụy tiên sinh đang đợi ngài ở sảnh.”
Hàm Xuyến trầm mặc một chút, lau tay, thay một bộ y phục khác rồi vòng qua hành lang.
Hiện tại vẫn là buổi sáng, chưa có khách tới, Ngụy tiên sinh đứng một mình trong sảnh, nghe thấy có tiếng động liền quay đầu lại nhìn, mỉm cười nói: “Quán của cô tuy nhỏ, nhưng thứ hay ho lại nhiều, nào là bức tranh Nông Lâm Tiều Ngư thời tiền triều, lại có cả đôi chén tai liễu men lam của lò Định Dao đời nay. Lần trước tới đây chỉ chú ý đến đồ ăn, nên thật sự không nhận ra, hôm nay nhìn kỹ mới thấy mắt nhìn của cô thật tốt.”
Hàm Xuyến cũng bật cười.
Nàng không ghét Ngụy tiên sinh.
So với Hồ Văn Hòa cố chấp bảo thủ, vừa tự ti vừa xu nịnh, hay Bùi Thất Lang âm hiểm độc địa, thì Ngụy tiên sinh xem như là người biết tiến biết lùi, trong lời nói cũng cho thấy một người có đầu óc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play