Đồ… đồ ngu ngốc này!
Một luồng khí tanh ngọt trào ngược lên cổ họng Hàm Xuyến, nàng siết tay lên tay vịn ghế, chân mềm nhũn không đứng dậy nổi. Móng tay nàng không dài nhưng vẫn cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau khiến nàng tỉnh táo tức thì, giọng nói dồn dập: “Bạc đâu rồi!? Đã dùng chưa? Còn ở nhà không? Đặt ở chỗ nào!?” Hàm Xuyến như nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi tiếp: “Số bạc đó… bạc đó trông như thế nào!?”
Thôi thị ngẩn người.
Bạc thì còn có thể trông ra làm sao?
Không phải đều là bạc trắng sáng sao...
Ánh mắt Hàm Xuyến quá gấp gáp, mà sắc mặt của vị hậu duệ hoàng tộc đang ngồi ở vị trí cao nhất đã ngưng lại, trong mắt lộ ra chút tàn nhẫn không che giấu nổi, Thôi thị bất giác run lên, cố gắng nhớ lại: “...So với bạc thường thì sáng hơn một chút, bóng loáng trơn mịn…”
Thôi thị vừa nói vừa bật khóc: “Tôi cũng không dám lấy hết, chỉ nghĩ là bạc để ngay giữa đường cái, tôi không lấy cũng sẽ có người khác lấy thôi...” Khóc đến mức mắt sưng húp chẳng còn trông rõ tròng trắng: “Thật sự không cầm nhiều, chỉ ba thỏi bạc thôi! Tôi áng chừng mỗi thỏi mười lượng…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play