Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu, “Anh đói bụng?”
Nam nhân có chút xấu hổ.
Không đợi hắn mở miệng, Tô Tiểu Tiểu đã nhanh nhẹn đứng lên, vỗ vỗ bụi trên tay nói: “Tôi đi lấy đồ ăn cho anh.”
Tô Tiểu Tiêu đi vào nhà bếp, sau đó bưng ra hai chén cháo khoai lang đỏ cùng một mâm bánh rán nhân hẹ, trong đó một chén là vừa rồi nàng đã uống một ngụm, nhưng thôi kệ.
“Anh có thể tự ăn được không?” Tô Tiểu Tiểu hỏi.
“Cô cởi trói cho tôi, để tôi tự ăn.” Nam nhân nói, thấy Tô Tiểu Tiểu không nhúc nhích, hắn nhíu mày nói thêm một câu, “Tôi sẽ không làm cô bị thương.”
Tô Tiểu Tiểu giúp hắn tháo dây thừng, lại đỡ hắn lên giường, để hắn dựa vào gối đầu.
Hắn bị thương chủ yếu ở bụng cùng trên đùi, tay không bị thương, có thể tự ăn cơm.
Tô Tiểu Tiểu đem bàn nhỏ trong phòng mình chuyển đến, đặt ở trên giường, lại bưng một chén cháo khoai lang đỏ nóng hổi cùng một mâm bánh rán nhân hẹ để lên bàn.
Ngày thường nàng lười xuống giường, Tô lão cha cùng Tô Nhị Cẩu chính là dùng cách như vậy để giúp nàng ăn cơm.
Nam nhân nhìn thức ăn trên bàn, cũng không có món gì đặc biệt, chẳng qua, hắn cần mau chóng khôi phục thể lực. Vì thế, cố uống một ngụm cháo khoai lang đỏ, lại kinh ngạc phát hiện hương vị cũng không tồi.
Hắn lại nếm bánh rán nhân hẹ, ngoài giòn trong mềm, hương vị cũng khá ngon.
Hai món ăn này đều là do nữ nhân này làm sao? Thật là làm người không thể đoán bề ngoài.
“Ngươi tên là gì?” Ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Nam nhân do dự một chút, nói: “Vệ Đình.”
“Tô Đại Nha.”
Tô Tiểu Tiểu cũng tiện thể giới thiệu tên mình.
Vệ Đình không nói nữa, cố nén thân thể đau đớn tiếp tục ăn cơm.