Vệ Đình có chút đăm chiêu nói: "Tiêu Trọng Hoa không ngu như vậy. Nếu hắn ta muốn tố giác ta đã sớm đi tố giác rồi, không cần chờ tới tận bây giờ. Hơn nữa hắn ta nhiều nhất cũng chỉ giám tố giác ta không ở trong chùa, cho người tới chùa tìm ta, không dám nói là gặp được ta ở Thanh Châu đâu."
Nếu Tiêu Trọng Hoa dám tố giác hắn từng tới Thanh Châu, hắn liền tố giác Tiêu Trọng Hoa đang âm thầm tìm kiếm binh phù, cùng lắm thì là cá chết lưới rách thôi.
Ám vệ vẻ mặt kinh ngạc: "Tam điện hạ... Không nói cho bệ hạ chuyện liên quan tới binh phù sao?"
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Hắn ta muốn tự mình nuốt quân đội kia, đương nhiên sẽ không nói cho cha ruột biết rồi."
Ám vệ cảm khái nói: "Lúc trước ở Thanh Châu, không cẩn thận bị người của Tam điện hạ đụng trúng... Nếu không phải vì che dấu ba thiếu công tử, thiếu gia ngài... Cũng không đến nỗi phải thả tin tức của binh phù ra."
Ở Thanh Châu gặp phải Tiêu Trọng Hoa đúng là ngẫu nhiên, đừng nói Vệ Đình không đoán trước được, ngay cả Tiêu Trọng Hoa cũng thực giật mình.
Vệ Đình đi Thanh Châu lấy binh phù là thật, mà đón mấy đứa nhỏ cũng không giả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT