Những lời này lại làm cho mắt Tô Uyên sáng lên lần nữa: "Có thể hay không... không phải là ngươi nhặt?"
Tô Thừa gãi đầu một cái: "Vừa rồi nghe ngươi nói, món đồ chơi này rất có lai lịch, không phải ta nhặt, chẳng lẽ là của chính ta sao? Không sợ ngươi chê cười, khi còn bé ta chính là đứa trẻ thả trâu."
Nghe được Tô Thừa thả trâu lớn lên, chẳng biết tại sao, trong lòng Tô Uyên bỗng nhiên có chút đau đớn: "Cha nương ngươi ở chỗ nào?"
Tô Thừa nói: "Ta không có cha nương."
Tô Uyên sửng sốt một chút.
Tô Tiểu Tiểu giải thích: "Thiên tai vào ba mươi năm trước, cha con đã lưu lạc tới đây, chuyện liên quan tới khi đó, ông ấy có thể nhớ được rất ít. Thật ra thì con cũng nghi ngời miếng ngọc này là của cha con, nhưng mà, vừa rồi người nói đó là vật ngự ban, vậy hẳn là không phải."
Cha nàng bất luận như thế nào, cũng không thể có quan hệ với hoàng thất chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT