Cơ Minh Lâu giật mình: "Sương nhi? Ngươi còn giận ta sao? Giận ta năm đó đã chọn muội muội? Đúng vậy, ta thừa nhận, ta không nên bao che cho nàng ta, nhưng nàng ta là muội muội ruột của ta, ta --"
Vân Sương nói: "Không liên quan đến muội muội ngươi. Là ta. Cơ Minh Lâu, ta không thích ngươi nữa rồi, đã không thích từ lâu rồi. Động lòng với ngươi là từ Sơn Uyên, là ngươi cứu ta khỏi vực sâu, là người cõng ta băng qua bụi gai, là ngươi biết rõ ta không nhìn thấy, còn vì câu "Muốn ngắm bình minh quá của ta mà cõng ta lên đỉnh Ngọc Sơn, là ngươi lấy máu cho ta uống..."
"Mang theo tình cảm như vậy, ta thật sự đã từng nghĩ đến việc gả cho ngươi."
Cơ Minh Lâu thở dài: "Sương nhi, ngươi trúng độc rồi, đó chỉ là ảo giác của ngươi, ngươi không ngã xuống vực sâu, ta cũng không cõng người lên Ngọc Sơn."
Vân Sương nói: "Đúng vậy, tất cả chỉ là ảo giác của ta, ngươi vẫn luôn là thiếu chủ nhà họ Cơ ích kỷ tự lợi."
Cơ Minh Lâu nói: "Sương nhi, mặc dù những chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng ta đi cứu ngươi là thật, cùng ngươi chết ở Sơn Uyên cũng là thật... Sương nhi! Sương nhi!"
Vân Sương không ngoảnh đầu lại mà đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play