Chính mình không lấy được danh ngạch, trách nàng động tay chân?

Nàng có thời gian rỗi này, không bằng làm nhiều mấy cái bánh!

Thẩm Xuyên cũng không dự đoán được Trần Hạo Viễn sẽ bôi nhọ biểu muội của mình như thế, hắn ta không được chọn trách Tô cô nương là chuyện gì? Hắn ta làm biểu ca như thế nào?

Tô Tiểu Tiểu cổ quái nói: "Trần Hạo Viễn, ngươi không có việc gì chứ? Chính mình không được chọn, lại trách ta?"

Trần Hạo Viễn căm ghét nói: "Nếu không phải ngươi, sao ta có thể không được chọn?"

Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: "Ta nào biết? Ta lại không phải người thư viện các ngươi!"

Trần Hạo Viễn cắn răng: "Ngươi thật là đê tiện!"

Hắn ta vừa dứt lời, Tô lão phụ thân chăm sóc cho ba tiểu đậu đinh xong kéo mặt xanh thối đi ra.

Ông sải bước mà đi đến trước mặt Trần Hạo Viễn, không nói hai lời, phủi tay trước cho Trần Hạo Viễn một tát tai!

Bốp!

Một cái tát này của Tô Thừa vẫn không thủ hạ lưu tình, trực tiếp đánh Trần Hạo Viễn nằm trên mặt đất!

Mọi người khiếp sợ không thôi, thậm chí hiện trường lập tức yên tĩnh lặng ngắt như tờ.

Những chuyện về Tô Thừa và Trần gia này, trong lòng các hương thân không có khả năng rõ ràng, đừng nhìn Tô Thừa xấu, với Trần gia không kém, thậm chí có thể nói là ta cần ta cứ lấy.

Ông động thủ đánh tú tài Trần gia, thật sự là mùng một năm mới ăn sủi cảo —— đầu một hồi nha!

"Hạo ca nhi!" Hoàng thị té xỉu trên mặt đất lập tức nhảy dựng lên.

Khóe miệng mọi người co rút, hoá ra là giả bộ ngất?

Hoàng thị vô cùng xấu hổ, lúc này mới quyết định giả bộ ngất xem như qua đi, nhưng nhi tử trước mắt bị đánh, bà ta cũng không rảnh lo tiếp tục giả vờ.

Bà ta vội vàng đỡ nhi tử ngồi dậy.

Nhìn nửa bên mặt nhi tử sưng lên cao, khóe miệng phá da, bà ta giận sôi máu, chỉ vào Tô Thừa quát lớn nói: "Họ Tô! Ngươi điên rồi! Ngươi đánh ta nhi tử làm cái gì!"

Tô Thừa lạnh lùng mở miệng: "Ta nhịn một nhà các ngươi lâu rồi, từ trước các ngươi tới gây bao nhiêu chuyện, muốn bao nhiêu bạc, trong lòng các ngươi hiểu rõ! Ta không chỉ so đo với các ngươi, là nể tình Tố Nương! Trần gia tốt xấu gì cũng sinh ra Tố Nương, ta thay nàng làm người con trả nợ! Nhưng nhiều năm như vậy, ít nhiều sinh ân dưỡng ân cũng trả hết rồi! Các ngươi đừng nghĩ lại bắt nạt đến trên đầu ta và hài tử của Tố Nương! Từ nay về sau! Tô gia chúng ta, không còn liên quan với Trần gia các ngươi!"

"Một cái tát này chỉ là giáo huấn nho nhỏ, lần sau còn dám tới nhà của ta gây chuyện, vậy không chỉ là bàn tay đơn giản như vậy!"

Thái độ của Tô Thừa đã kéo xuống tấm màn che cuối cùng giữa hai nhà Trần Tô.

Vì sao Hoàng thị dám năm lần bảy lượt tới cửa gây sự, chính là bởi vì Tô Thừa làm chủ một nhà chưa từng trở mặt với Trần gia, Tô Bàn Nha lại làm ầm ĩ, vậy cũng chỉ là một nha đầu.

Hoàng thị không có chân chính để Tô Bàn Nha vào mắt.

Theo Hoàng thị, tác dụng quyết định chân chính chính là thái độ của Tô Thừa.

Mà đời này Tô Thừa đều không thể xé rách mặt với Trần gia!

Từ lúc bắt đầu Hoàng thị đã sai rồi, Tô Thừa là chịu đựng Trần gia không giả, nhưng ở trong lòng Tô Thừa, khuê nữ là quan trọng nhất, từ trước Trần gia chỉ là khó xử ông, không khó xử khuê nữ của ông.

Hiện giờ người Trần gia năm lần bảy lượt bắt nạt đến trên đầu khuê nữ của ông, ông nhịn khẩu khí này mới là lạ!

Tô Tiểu Tiểu dựng ngón tay cái cho Tô lão phụ thân ở trong lòng, quá soái!

Nên phân rõ giới hạn với Trần gia!

Đừng lại để toàn gia này hút máu của Trần thị quá cố!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play