Nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Tô Đại Nha bị mọi người bôi nhọ thành tội phạm giết người.

Nàng không tin Tô Đại Nha là loại người này.

Tô Tiểu TIểu trực tiếp đi đến trước mặt Vạn thị, ánh mắt lạnh băng nhìn Vạn thị: “Đức hạnh của nhi tử bà thế nào trong lòng bà hiểu rõ, bao nhiêu người hận không thể đánh chết hắn, chính bà không phải cũng thường xuyên đối với hắn suốt ngày chửi bới, nói sớm biết sinh đứa con trai như thế, không bằng lúc trước đem hắn chết đuối ở trong sông sao——”

Vạn thị quát lớn nói: “Ta là nương hắn! Ta sao có thể giết nhi tử của mình chứ?”

Tô Tiểu Tiểu buông tay: “Kia ai biết được?”

“Ngươi ——” Vạn thị tức đến ngã ngửa!

Tô Tiểu Tiểu nhìn Vạn thị nói: “Bà luôn miệng nói ta là hung thủ, vậy ta hỏi bà, nhi tử của bà khi nào chết? Ai phát hiện? Hung khí là cái gì? Ai lại tận mắt nhìn thấy ta giết hắn?”

Vạn thị nói: “Hắn…… Hắn là vừa lúc tuyết rơi bị Thất Nương…… Cũng chính là Xuân Nha phát hiện…… Ở cửa sau nhà ta…… Thi thể vẫn còn nóng hổi đâu!”

Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn quan sát biểu tình của Vạn thị, Vạn thị không nói dối.

Lí chính đã mở miệng: “Tô Đại Nha, lúc tuyết vừa rơi ngươi ở đâu?”

Tô Tiểu Tiểu nói: “Ta đến sau núi nhặt củi lửa.”

Lí chính hỏi: “Nhưng có ai có thể giúp người làm chứng?”

Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lướt qua một đám người chờ, dừng ở trên người Tô Cẩm Nương.

“Nương, chúng ta trở về đi, không có gì để xem cả.” Tô Cẩm Nương đỡ lấy cánh tay Phương thị nói.

“Chậm đã!” Tô Tiểu Tiểu mở miệng, ánh mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tô Cẩm Nương, “Lí chính, ta nghĩ, ta biết hung thủ là ai.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play