Chương 7: Nhật ký sủng phu của kẻ cờ bạc (1)
Ngày nối ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã sang thu.
Tiểu đồng thân cận của Phương Tư Văn cảm thấy vô cùng khó hiểu – tiểu thư nhà họ đã suốt hai tháng không hề bước chân ra khỏi cửa. Rõ ràng đâu phải ca nhi hay thiếu nữ khuê phòng, sao lại ru rú trong phủ như vậy?
“A Song, gần đây tiểu thư đang làm gì thế?” Tiểu đồng đang thắc mắc thì tình cờ bắt gặp A Song – tiểu nô đang bưng trà vào viện của tiểu thư.
A Song thấy nàng ta túm tay áo mình, lập tức sốt ruột: “Này Phương Tứ, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau buông tay ta ra!”
Phương Tứ vội vàng thả tay, thấy hắn đi thẳng về phía trước liền chặn lại: “Ngươi còn chưa trả lời ta mà!”
A Song hất cằm đầy vẻ khinh thường: “Ngươi chẳng phải là tiểu đồng thân cận của tiểu thư sao? Thân phận cao hơn đám nô tài bọn ta cơ mà. Muốn biết thì tự đi hỏi tiểu thư đi!”
“Ngươi…!”
“Đừng cản ta nữa! Trà nguội tiểu thư trách tội, ta không gánh nổi đâu!”
Nghe vậy, Phương Tứ đành nhường đường, chỉ là hai hàm răng cắn chặt đến gần như nghiến vỡ.
Giờ trong cả Phương phủ đều biết nàng ta đã không còn được tiểu thư sủng ái. Dù trên danh nghĩa vẫn là tiểu đồng thân cận, nhưng ngay cả viện tiểu thư cũng chẳng được bước chân vào!
Một khi thất thế, đến cả đám tiểu nô cũng muốn cưỡi đầu cưỡi cổ nàng ta!
Phương Tứ âm thầm nghiến răng: Phương Tư Văn rốt cuộc đang bày trò gì đây?!
Điều khiến nàng lo hơn là – nếu Phương Tư Văn vẫn không ra khỏi phủ… thì bên kia hỏi đến, nàng biết ăn nói làm sao?
…
Trong hai tháng ở trong phủ, Phương Tư Văn gần như không bước chân ra ngoài, mỗi ngày chỉ đọc sách hoặc luyện quyền.
Cũng may thân thể nguyên chủ tuy không phải thiên tài võ học, nhưng cũng chẳng tệ. Tập luyện hai tháng, ít nhiều cũng có chút khí lực.
Còn về việc đọc sách…
Phương Tư Văn năm nay mười bảy, đã vượt qua kỳ thi viện, được xem là một tiểu tú tài. Mà kỳ thi mùa thu… cũng sắp đến rồi.
Thế nên, hai tháng nay nàng mượn cớ ôn thi để an ổn ở lại trong phủ, không ai nghi ngờ gì. Ngược lại, mẫu thân còn vô cùng vui mừng.
Nhà họ Phương vốn đời đời là địa chủ, năm xưa con gái thi đỗ tú tài đã khiến bà mừng rỡ vô cùng, nay nghe nói con gái định tham gia kỳ thi Thu thì lại càng ủng hộ hết mình.
Tuy nhiên, ở trong phủ nhốt mình hai tháng, Phương Tư Văn cũng bắt đầu ngứa ngáy tay chân, mà vài kẻ ngoài kia… e là cũng sắp nhịn không nổi nữa rồi…
“A Song, đi gọi Phương Tứ đến đây, hôm nay ta muốn ra ngoài.”
A Song tuy trong lòng cực ghét Phương Tứ, nhưng không dám làm trái lệnh tiểu thư.
Hắn vội vã vâng lời rồi rời viện đi gọi người.
Trước khi rời khỏi viện, A Song còn ngoái đầu nhìn tiểu thư đang chăm chú luyện chữ giữa sân, trong lòng cứ cảm thấy kỳ lạ… tiểu thư dường như đã không còn là người như trước nữa. Chẳng lẽ… chỉ là ảo giác?
Nghĩ rồi, A Song lắc đầu, gạt bỏ mớ suy nghĩ linh tinh trong đầu.
…
Thế là, Phương Tư Văn dẫn theo Phương Tứ rời phủ.
Phương Tứ ôm một tay nải nhỏ, cẩn thận rón rén theo sau, khẽ hỏi: “Tiểu thư, trong bọc này là gì vậy ạ?”
Phương Tư Văn cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Đương nhiên là bạc rồi.”
Phương Tứ trừng to mắt, sửng sốt: “Ngài định đến…”
Cái bọc… cái bọc nặng như vậy…
Chẳng lẽ bên trong có tới hơn trăm lượng?!
Phương Tư Văn liếc mắt, vẻ mặt như thể “ngươi hiểu ta mà”.
Phương Tứ rất lanh lợi, lập tức hạ giọng: “Ngài định đi Phúc Song…”
Phương Tư Văn gật đầu: “Lần trước ta mang mười lượng đi, thắng về một trăm lượng. Lần này… ta mang một trăm lượng, ngươi nói xem ta sẽ thắng bao nhiêu?”
Phương Tứ hít sâu một hơi, gật đầu lia lịa: “Hơn… hơn ngàn lượng? Nhưng nếu hơn ngàn lượng thì một mình tiểu nhân vác không nổi đâu!”
“Còn có ngân phiếu mà!” Phương Tư Văn dường như vô cùng tự tin, ngay cả bước chân đến sòng bạc Phúc Song cũng nhanh hơn mấy phần.
Phương Tứ ôm bọc bạc theo sau, ánh mắt tối sầm, phức tạp.
“Xì, đúng là đồ ngốc.”
Hơn ngàn lượng… ngươi tưởng sòng bạc là do nhà họ Phương các ngươi mở chắc?
…
Phúc Song sòng bạc nằm ở phía nam thành, là sòng bạc lớn nhất huyện. Mà người đứng sau sòng bạc này lại là em vợ của huyện lệnh, cho nên muốn ngang ngược thế nào cũng chẳng ai dám quản.
Có người đứng trước cửa thấy Phương Tư Văn trong bộ áo dài gọn gàng bước tới thì lập tức ra đón:
“Chà, chẳng phải là Phương tiểu thư đó sao? Hôm nay muốn chơi gì đây?”
Sòng bạc này có nhiều trò, nào là xúc xắc, bài cửu, mã điếu, ném hồ… vô số kiểu.
Phương Tư Văn dù sao cũng là người đọc sách, hành xử vẫn có phần nhã nhặn. Nàng mỉm cười nhẹ giọng đáp:
“Chơi xúc xắc thôi.”
Xúc xắc là trò đơn giản nhất, ba viên xúc xắc cộng lại, dưới mười một điểm là “nhỏ”, trên mười một điểm là “lớn”.
“Tiểu thư mời bên này.”
Trong sòng bạc không ít người, có mấy người còn nhận ra Phương Tư Văn, lập tức bàn tán xôn xao:
“Không phải là đại tiểu thư nhà họ Phương sao?”
“Nàng ta lại tới nữa? Hai tháng trước còn thắng gần trăm lượng đấy, lợi hại ghê.”
“Xì — chẳng qua là vận đỏ thôi!”
Phương Tư Văn chẳng buồn để tâm, đi thẳng đến bàn cược, tự mình chen vào một chỗ, không hề thấy mình có chút nào giống kẻ nghiện cờ bạc, chỉ lẳng lặng nhìn vòng cược.
Chơi xúc xắc, chỉ cần đặt lớn hoặc nhỏ.
“Cược đi cược đi, ai đặt thì nhanh tay!” Chủ bàn hô to.
Phương Tư Văn ngoắc tay gọi Phương Tứ.
Phương Tứ lập tức móc ra hai mươi lượng từ tay nải.
Chủ bàn lại gào: “Cược đi nào, cược đi nào! Mua rồi là không được đổi!”
Phương Tư Văn dứt khoát đặt cả hai mươi lượng vào cửa “lớn”.
Chủ bàn thoáng chột dạ, nhưng vẫn giữ nét mặt bình thản.
“Mở rồi! Ba – bốn – sáu, tổng mười ba điểm, là lớn!!”
Cả đám người xôn xao.
“Xì, xui tận mạng.”
Có kẻ oán thán, lại có người đỏ mắt reo hò:
“Trúng rồi trúng rồi! Hahaha…”
Chủ bàn nhìn Phương Tư Văn cười:
“Chúc mừng Phương tiểu thư.”
Ván này, Phương Tư Văn lời được hai mươi lượng, chưa tính tiền vốn.
Phương Tư Văn cười ha hả, vui vẻ nói:
“Đa tạ các vị đã góp bạc.”
Những kẻ xung quanh thấy nàng thắng bạc thì mắt đều sáng rực, ai nấy thầm nghĩ: Phải khiến bạc của nàng rơi hết vào túi mình mới được.
Quả nhiên.
Sau khi thắng một ván, Phương Tư Văn bắt đầu có thua có thắng.
Chẳng mấy chốc, một trăm lượng đã gần cạn.
“Phương tiểu thư kia thua hơn trăm lượng rồi nhỉ? Đúng là lắm tiền…”
“Nhà họ Phương mà, ai lại để tâm đến vài trăm lượng bạc chứ?”
“Cũng đúng…”
Chủ bàn thấy nàng còn định đặt tiếp, bèn cười gượng:
“Phương tiểu thư, ngài không còn bạc rồi thì không thể cược nữa đâu… Hay là về nhà lấy thêm rồi quay lại?”
Nhưng Phương Tư Văn lúc này đã đỏ mắt vì thua, dĩ nhiên chẳng muốn dừng. Nàng khàn giọng hỏi:
“Có thể cho ta nợ trước được không? Ngày mai ta trả.”
“Cái này…” Chủ bàn do dự, “Chuyện này tiểu nhân không dám quyết định.”
“Cho nàng ta nợ!!” – Một giọng nữ vang lên từ lầu hai.
Phương Tư Văn ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy một nữ tử khoanh tay tựa lan can, mỉm cười nhìn nàng.
Chính là chưởng quầy của sòng bạc – em vợ huyện lệnh – Tống Vân Cẩm.
Phương Tư Văn chắp tay:
“Đa tạ Tống chưởng quầy.”
Tống Vân Cẩm phất tay khoan khoái:
“Nhà họ Phương là đại hộ giàu có trong huyện, ta dĩ nhiên tin tưởng.”
Thế là, Phương Tư Văn lại vay thêm một trăm lượng nữa.
Có thắng có thua, nhưng không đến nửa canh giờ, hai trăm lượng lại sạch túi.
Thua thì muốn gỡ, gỡ được lại muốn thắng thêm, kết quả càng thua càng lún sâu.
Phương Tư Văn như thể rơi vào mê trận, hai mắt đỏ rực, dán chặt lấy chiếc chén xúc xắc.
Chẳng mấy chốc, cả số bạc vay cũng thua sạch.
Lần này, Tống Vân Cẩm không cho vay nữa, chỉ cười nhạt:
“Phương tiểu thư, hôm nay vận không tốt, chi bằng về trước, hôm khác lại đến?”
Phương Tư Văn thở dài, như thể cũng biết điều:
“Thôi được. Vậy hai trăm lượng hôm nay, ta viết giấy nợ trước vậy.”
Tống Vân Cẩm hào sảng vung tay:
“Không cần đâu, ta tin tiểu thư. Huống hồ hôm nay nhiều người ở đây, ta sao phải lo ngài quỵt nợ?”
Ý ngầm là: Hôm nay ngài nợ bạc ở đây, nhiều người trông thấy như vậy. Hôm sau mà không trả? Hừ, cứ chờ xem.
Phương Tư Văn lại cúi đầu chắp tay:
“Vậy… đa tạ Tống chưởng quầy.”
Nói xong, nàng dẫn theo Phương Tứ thất thểu rời đi, miệng còn lẩm bẩm:
“Hôm nay đúng là đen thật…”
Còn Tống Vân Cẩm thì nhìn bóng lưng nàng rất lâu không nói.
“Chưởng quầy, ngài không sợ nàng ta không trả bạc sao?” – Một tiểu nhị hỏi nhỏ.
Tống Vân Cẩm bật cười:
“Không trả à? Nhà họ Phương dám vứt mặt mũi đó à? Hơn nữa… nàng ta chắc chắn sẽ quay lại. Phương Tư Văn này, đúng là quý nhân đưa tiền tới. Lần sau nàng ta tới, nhớ tiếp đãi tử tế.”
Tiểu nhị vội vã gật đầu.
…
Ra khỏi sòng bạc, Phương Tứ vẫn thấp thỏm lo âu:
“Tiểu thư, thua nhiều như vậy, về rồi biết ăn nói sao đây?”
Phương Tư Văn chẳng hề để tâm:
“Chỉ vài trăm lượng thôi mà. Ta nói với phụ thân một tiếng, người sẽ cho ta.”
Phương Tứ âm thầm ngưỡng mộ:
“Thế… tiểu thư, chúng ta còn quay lại nữa không?”
Phương Tư Văn gật đầu:
“Muốn trả nợ, dĩ nhiên phải quay lại.”
Sắc mặt Phương Tứ thay đổi vài lần, rồi dè dặt nói:
“Hay là tiểu thư, chúng ta đừng đến nữa… Sòng bạc không phải chốn tốt lành đâu ạ.”
Phương Tư Văn đôi mắt vẫn còn vương tia đỏ, nghe vậy lập tức quát khẽ:
“Lắm lời!”
Phương Tứ hé môi muốn nói, nhưng rồi lại thôi. Trong mắt nàng, chợt lóe lên vẻ gian xảo.
“Chủ nhân diễn giỏi thật đấy, mắt đỏ au kia kìa!” – Giọng 001 vang lên trong đầu, mang theo tiếng cười khoái chí.
“Cố nhịn mà, rát mắt muốn chết.” – Phương Tư Văn lẩm bẩm, bất lực đáp.
Nàng đi phía trước, thầm nói chuyện cùng 001, nhưng rất nhanh sau đó liền khựng bước lại.
001 vừa liếc mắt nhìn người đang đứng nơi đầu hẻm, suýt nữa nhảy dựng lên:
“Chủ nhân! Chủ nhân! Là Tô Nhiên đó!!”
Phương Tư Văn nghe thế liền quay đầu nhìn—
Một thiếu niên mặc áo đỏ đứng lặng ở đầu con hẻm, gió thu khẽ lướt qua vạt áo. Hàng chân mày còn chưa phát triển rõ nét, nhưng trên khuôn mặt ấy đã hiện lên vẻ thanh tú. Lúc này, cậu khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
Mà bộ y phục đỏ ấy… trong khoảnh khắc, Phương Tư Văn như thấy lại Lục Dương Hạ năm mười sáu tuổi.
Chỉ là trong chớp mắt, nàng đã lấy lại tinh thần.
Đây là Tô Nhiên.
Nàng suýt nữa quên mất – sòng bạc Phúc Song nằm ở thành Nam, mà tiệm gạo và phủ đệ nhà họ Tô cũng nằm ở thành Nam, cách nhau chẳng bao nhiêu.
Đã thấy thì phải chào một tiếng.
Nàng vừa định bước tới thì ánh mắt Tô Nhiên đã vô tình bắt gặp nàng, đôi mày cau lại lập tức giãn ra. Cậu vội vàng bước lên, nhưng có lẽ quá gấp, chân trái vấp chân phải, suýt nữa ngã sấp vào lòng nàng.
Phương Tư Văn kịp thời đỡ lấy.
Tô Nhiên chưa đứng vững đã vội vã nói:
“Phương tỷ… tỷ sao lại tới sòng bạc?!”
Phương Tư Văn hơi sững người – cậu biết?
“Cậu đứng đây đợi ta? Đợi bao lâu rồi?” Giọng nàng khàn khàn, mắt còn vương nét đỏ, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa.
Tô Nhiên thấp hơn nàng, ngẩng đầu nhìn lên:
“Khi tỷ vào trong, đệ đã đứng đây rồi, đợi được một canh giờ rồi… Tỷ… tỷ thực sự vào đánh bạc sao?”
Bị đôi mắt trong veo kia nhìn chằm chằm, Phương Tư Văn thật sự chẳng thể nói dối, đành gật đầu.
Tô Nhiên thấy vậy liền quýnh quáng:
“Cái đó… đánh bạc không tốt đâu, Phương tỷ…”
Phương Tư Văn bật cười, giọng nhẹ nhàng:
“Yên tâm, Phương tỷ biết chừng mực.”
Nụ cười của nàng vẫn ôn nhu nhã nhặn như xưa, khiến người ta muốn tin tưởng vô điều kiện.
Tô Nhiên cũng dần dịu lại, mím môi nói:
“Dù sao thì đánh bạc cũng không hay… Phương tỷ đọc nhiều sách hơn đệ, nhất định hiểu rõ hơn đệ.”
Phương Tư Văn khẽ gật đầu, “Cậu đứng đây chờ một canh giờ? Tiểu nô đi theo đâu rồi?”
Tô Nhiên đáp:
“Đệ sợ nó thấy Phương tỷ vào sòng bạc… nên bảo nó về tiệm trước rồi, còn đệ ở đây chờ một lát.”
Phương Tư Văn khẽ thở dài, “Mệt không?”
Tô Nhiên đỏ mặt:
“Không mệt.” Nói cho cùng, là cậu tự mình quyết định ở lại đợi người ta.
Phương Tư Văn trong lòng cảm thấy buồn cười — đứa nhỏ này, ngoan đến mức khiến người ta muốn cưng chiều.
Nàng đi tới trước mặt cậu, cười cười hỏi:
“Nếu mệt rồi, nào, để Phương tỷ cõng cậu.”
Tô Nhiên nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn nàng: !!
Phương Tư Văn chẳng hề bận tâm, cười nói:
“Ta với cậu vốn đã đính hôn, sợ người ta thấy à?”
Tô Nhiên lập tức cúi đầu, vành tai ửng đỏ, lí nhí đáp:
“Không sợ…”
“Vậy để Phương tỷ cõng đệ nhé?”
Tô Nhiên muốn nói mình không mệt… nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy nàng đã khom người, lưng thẳng tắp trước mắt, trong lòng liền dao động.
Chần chừ một lúc, cậu rón rén leo lên lưng nàng, ôm lấy vai nàng. Khi nhận ra bản thân được nàng cõng đi nhẹ tênh, đến tận gốc cổ cũng đã đỏ ửng.
Tô Nhiên: Dù… dù có đính hôn, chắc cũng không ai đi giữa phố thế này chứ…
Phương Tư Văn cứ thế cõng người mà đi thẳng về hướng Tô phủ, bước chân nhẹ nhàng thoải mái.
Đi phía sau là Phương Tứ, mắt chữ A mồm chữ O.
Tiểu thư nhà mình tay trói gà không chặt… lúc nào thì có được sức lực thế kia?
“Phương tỷ… mắt của tỷ… sao vậy?”
Tô Nhiên trên lưng dè dặt hỏi.
Phương Tư Văn không muốn khiến cậu lo, chỉ cười nhạt:
“Không sao, tối qua ngủ không ngon thôi.”
“…Ừm.”
Tô phủ cách đó không xa, chẳng bao lâu đã tới.
Tuy không hoành tráng như nhà họ Phương, nhưng cũng là danh hộ trong huyện.
Phương Tư Văn cõng Tô Nhiên đến tận cửa phủ rồi mới đặt cậu xuống.
Tô Nhiên hơi ngại ngùng hỏi:
“Phương tỷ có muốn vào ngồi một lát không?”
Phương Tư Văn lắc đầu.
Tô Nhiên giấu đi vẻ thất vọng, lại nở nụ cười rạng rỡ:
“Vậy đệ vào trước nhé.”
Phương Tư Văn gật đầu, thấy mái tóc cậu vướng một chiếc lá khô, nàng đưa tay nhẹ nhàng gạt đi – nhìn chẳng khác nào đang xoa đầu.
“Vào đi, sau này nếu không có tiểu nô bên cạnh, thì đừng ở ngoài một mình quá lâu.”
Tô Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, còn không quên tự biện hộ:
“Đệ biết rồi… chỉ là hôm nay biết Phương tỷ ở đó, nên đệ không sợ.”
Thiếu niên ngoan ngoãn thế này, ai mà không muốn thương?
Phương Tư Văn nói:
“Cho dù vậy, đệ đi một mình ta vẫn không yên tâm. Cứ xem như vì Phương tỷ mà để tiểu nô đi cùng. Trước khi thành thân… ra ngoài nên có người theo.”
Tô Nhiên lại đỏ mặt, vô thức hỏi:
“Vậy thành thân rồi thì sao?”
Phương Tư Văn thoáng bất ngờ vì câu hỏi, bật cười:
“Thành thân rồi thì… đương nhiên là ta theo đệ.”
Tô Nhiên: !!!
“Được rồi, vào đi thôi.”
“…Vâng.”
Tô Nhiên xoay người chạy đi, có vẻ quá ngượng, bước chân gấp gáp, suýt nữa vấp ngã, khiến Phương Tư Văn phía sau suýt chút nữa cũng giật mình.
May mà cậu đứng vững, còn quay đầu lại ngượng ngùng nhìn nàng một cái.
Phương Tư Văn nở nụ cười dịu dàng như gió xuân:
“Chạy chậm thôi.”
Tô Nhiên đỏ mặt che mặt, xoay người chạy biến.
Mất… mất mặt quá rồi!
001:
“Chủ nhân, người quyến rũ ‘nam nhân’ giỏi thật đó.”
Phương Tư Văn mặt không đổi sắc:
“Cũng tàm tạm thôi.”
Đợi đến khi bóng Tô Nhiên khuất hẳn trong phủ, nàng mới thu lại ánh mắt, quay đầu nói với Phương Tứ:
“Về phủ thôi. Hôm nay chuyện này, không được kể với cha mẹ ta.”
Phương Tứ vội gật đầu:
“Tiểu thư yên tâm, tiểu nhân hiểu rồi.”
…
Gần đây tâm trạng của Tống Vân Cẩm rất tốt, hễ rảnh rỗi là lại tới Phúc Song sòng bạc dạo một vòng.
Dạo cái gì?
Tất nhiên là để xem hôm nay Phương tiểu thư lại thua bao nhiêu bạc.
Liên tục mười ngày, Phương Tư Văn đã thua gần một ngàn lượng bạc ở chỗ nàng.
Một ngàn lượng đối với nhà họ Phương chẳng là gì, nhưng nếu so với một nhà dân thường, thì đó là số tiền làm lụng cả đời cũng chưa chắc có được.
Vấn đề là… vị đại tiểu thư nhà họ Phương kia, rõ ràng không thiếu ăn thiếu mặc, lại chẳng thèm để mấy trăm lượng bạc vào mắt.
Càng khiến Tống Vân Cẩm vui vẻ thu bạc đầy tay.
Quả nhiên, nàng vừa bước vào sòng bạc, đã có tiểu nhị chạy đến bẩm báo về tình hình của Phương Tư Văn.
Tống Vân Cẩm vốn tưởng hôm nay lại là một ngày “thu hoạch”, nên chỉ uể oải nghe tiểu nhị nói.
“Chưởng quầy, ngài tới đúng lúc lắm! Phương tiểu thư lại đang thua tiếp, chủ bàn sợ không ổn, nên vừa rồi cố ý để nàng ta thắng vài ván.”
“Ừ, để nàng ta thắng vài ván cũng được.”
“Nhưng mà…” – Tiểu nhị mặt mày tái mét – “Nàng ta hình như được đà lấn tới, càng đặt càng lớn, đến nỗi mang cả sổ đỏ của mấy cửa hàng nhà họ Phương ra đặt cược rồi…”
Tống Vân Cẩm giật mình:
“Thật sao?!”
Phố xá của nhà họ Phương đều là những mặt bằng đắc địa, mỗi căn ít nhất cũng phải trị giá năm, sáu trăm lượng bạc.
Mà quan trọng hơn là—bạc thì dễ kiếm, chứ mặt bằng buôn bán thì có tiền chưa chắc đã mua được.
Thấy tiểu nhị gật đầu xác nhận, khóe môi Tống Vân Cẩm không nhịn được cong lên:
“Vậy thì càng hay. Mang hết mấy cửa hàng đó về tay ta.”
Sòng bạc của nàng ta chưa từng gặp ai “ngốc” mà lại lắm tiền đến thế.
Tiểu nhị sắp khóc:
“Chưởng quầy, không phải như vậy đâu ạ!”
Tống Vân Cẩm lúc này mới thấy có điều không ổn:
“Có chuyện gì?”
Tiểu nhị mặt mày khổ sở:
“Kể từ khi nàng ta cược bằng mấy sổ đỏ kia… nàng ta không thua nữa! Ngược lại là sòng bạc của chúng ta thua đến mười mấy căn cửa hàng rồi!”
Tống Vân Cẩm toàn thân run lên:
“Cái gì?!”
Nàng ta lập tức chạy xuống tầng để xem tình hình.
Phương Tư Văn vẫn là Phương Tư Văn, vẫn ngồi tại bàn cược xúc xắc, áo lam thanh nhã, dáng vẻ nhàn nhã như một thư sinh giữa chốn thị phi. Nhưng hôm nay khí chất có phần khác lạ—đĩnh đạc trầm ổn, hoàn toàn không có chút gì của một con bạc thua cuộc.
Xung quanh không còn ai dám đặt cược cùng nàng, chắc bị dọa sợ bởi số tiền quá lớn. Trên bàn chỉ còn nàng và chủ bàn, thỉnh thoảng mới có vài kẻ ham rẻ dám đặt theo.
Chủ bàn lau mồ hôi lạnh, dè dặt hỏi:
“Phương tiểu thư, vẫn đặt ‘nhỏ’ sao?”
Nàng điềm đạm gật đầu:
“Đặt nhỏ. Mở chén đi.”
Chủ bàn nhìn sổ đỏ trải trên bàn, tay run run mở nắp chén xúc xắc—
“Một, hai, bốn điểm… Là nhỏ.”
Chủ bàn nuốt nước bọt, hai chân mềm nhũn.
Lại, lại thêm bốn căn cửa hàng nữa bay đi.
Tất nhiên, sòng bạc không thể giao sổ đỏ, liền đổi thành ngân phiếu trị giá năm trăm lượng mỗi căn.
Xung quanh xôn xao bàn tán, không còn ai dám xem thường vị đại tiểu thư này nữa.
Liên tục thắng năm sáu ván lớn—vận may kiểu gì vậy?
Ánh mắt mọi người nhìn nàng dần thay đổi.
Thậm chí trong lòng nhiều người bắt đầu sinh nghi: Liệu có đúng chỉ là may mắn không?
Phương Tư Văn không vội không vàng, nhận lấy ngân phiếu bỏ vào tay áo, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt sửng sốt của Tống Vân Cẩm, nàng khẽ cười—một nụ cười mang theo ý trêu chọc.
Nụ cười ấy khiến Tống Vân Cẩm nghiến chặt lan can, hận không thể lập tức bóp nát tay.
Thấy Tống Vân Cẩm hấp tấp bước xuống, Phương Tư Văn thầm đánh giá:
Xem ra ta đã đánh giá cao người này rồi. Mới thua có vài ngàn lượng mà đã mất bình tĩnh.
Trong nguyên tác, Phương Tư Văn bị nàng ta chơi một vố đau, đem cả gia sản nhà họ Phương dâng cho sòng bạc.
Tống Vân Cẩm bước tới, cười:
“Phương tiểu thư hôm nay thật là may mắn.”
Phương Tư Văn mỉm cười:
“Cũng tạm.”
Tống Vân Cẩm thầm rủa trong lòng, ngoài mặt vẫn niềm nở:
“Hôm nay tiểu thư vẫn chơi xúc xắc thôi sao?”
Phương Tư Văn gật đầu:
“Trò này đơn giản.”
Dù nàng có biết chơi mấy trò khác, nhưng "Phương Tư Văn" trong kịch bản thì không.
“Vậy chúc tiểu thư vận đỏ nhé.” – Tống Vân Cẩm nói, sau đó liếc mắt ra hiệu cho chủ bàn.
Chủ bàn lập tức ôm bụng kêu đau, mồ hôi đầm đìa như thật, được vài tiểu nhị dìu đi.
Một người khác được thay vào làm chủ bàn mới.
“Chắc do chúng tôi tiếp đón không chu đáo, vừa rồi đổi người làm bàn, mong Phương tiểu thư tiếp tục chơi.”
Tống Vân Cẩm cười như hồ ly, duyên dáng lùi ra.
Phương Tư Văn khẽ gật đầu, tỏ vẻ ngây thơ không biết gì, rồi tiếp tục đặt cược.
Khiến Tống Vân Cẩm thở phào nhẹ nhõm—cuối cùng thì nàng ta cũng bắt đầu thua.
Mấy ván sau, Phương Tư Văn thua mấy trăm lượng.
Tống Vân Cẩm:
Quả nhiên, chỉ là vận may nhất thời thôi.
Nghĩ vậy, tâm trạng nàng ta tốt lên hẳn.
Nhìn thấy số bạc mà Phương Tư Văn thắng được chẳng mấy chốc lại bay sạch, nàng ta càng cười tươi hơn. Còn âm thầm gật đầu tán thưởng người chủ bàn mới, rồi quay người toan rời đi.
Nhưng thay vì rời khỏi sòng bạc, Tống Vân Cẩm lại lên lầu hai để quan sát tiếp.
Quả đúng như nàng ta dự đoán, Phương Tư Văn thua thêm kha khá.
Tính tổng thể, nàng ta đã trả lại một nửa số bạc vừa thắng được.
Phương Tư Văn bắt đầu đỏ mắt vì thua.
Tống Vân Cẩm nhìn thấy, cười càng tươi.
“Phương Tứ, đưa tay nải đây!” – Bỗng một tiếng quát vang lên từ dưới lầu.
Phương Tứ giật mình, lập tức đưa tay nải qua.
Tống Vân Cẩm tò mò liếc nhìn—chỉ thấy Phương Tư Văn lôi ra một xấp sổ đỏ dày cộp!
Nàng ta thất kinh:
“Phương tiểu thư, ngài…”
Phương Tư Văn như điên dại, nói:
“Sổ đỏ nhà họ Phương.”
Nói xong, nàng bỗng lộ vẻ ngơ ngác, quay sang hỏi Tống Vân Cẩm:
“Chưởng quầy, sòng bạc chỉ nhận sổ đỏ cửa hàng, không nhận sổ đỏ ruộng đất sao?”
Tống Vân Cẩm sững người, vội đáp:
“Nhận! Một sổ ruộng cũng tính năm trăm lượng bạc.”
Phương Tư Văn thở phào:
“Vậy thì tốt.”
Ngay sau đó, Tống Vân Cẩm hoàn toàn chết lặng—
Con ngốc này, thua đến vậy rồi mà còn dám đem toàn bộ sổ đỏ ra cược?!
Phương Tư Văn này điên thật rồi à?!
Tống Vân Cẩm cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhìn kỹ dáng vẻ như phát cuồng của Phương Tư Văn, chẳng khác gì con bạc trắng tay thường thấy, nàng ta liền dằn lại cảm giác bất an trong lòng.
Người làm chủ bàn mới cũng bị cú “tất tay” ấy dọa choáng váng, ngước mắt nhìn Tống Vân Cẩm, như thể đang hỏi:
Ván này… còn chơi tiếp không?
Tống Vân Cẩm nhìn xấp sổ đỏ dày cộp, hít sâu một hơi, rồi gật đầu.
Đó là… sổ đỏ ruộng đất nhà họ Phương!
Dù không phải toàn bộ, nhưng cũng đều là tài sản quý giá!
Chỉ riêng tiền tô thu về mỗi năm đã là một khoản bạc lớn đến cỡ nào rồi?!
Tống Vân Cẩm nín thở, dõi theo người kia đang lắc chén xúc xắc.
Không chỉ riêng nàng ta, cả sòng bạc lúc này đều dán mắt vào ván cược khổng lồ này.
Phương Tư Văn càng khỏi nói, đôi mắt không rời khỏi chiếc chén đang lắc, vẻ mặt đầy căng thẳng, sợ bản thân cược sai.
Tiếng xúc xắc lạch cạch vang vọng trong chén gỗ, chạm vào lòng người.
Chủ bàn dừng tay, giữ chặt chén, chỉ mình nàng ấy biết lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng ta khàn giọng hỏi:
“Phương tiểu thư, đặt lớn hay nhỏ?”