Dịch: Phi Phi
Bạch Cốt thấy vậy bèn tỏ vẻ mặt lạnh tanh, cánh môi nhợt nhạt cắt không còn giọt máu phun ra mấy câu nghiêm túc như vẻ thứ nàng vừa nhét vào miệng hắn chỉ là một loại thuốc trị thương nào đó: “Độc này bắt buộc tới giữa tháng phải uống thuốc giải một lần, chỉ cần Tần công tử an phận thủ thường, ta dĩ nhiên sẽ không làm khó ngươi”. Nói đến đây, nàng hơi trầm tư một lúc, “Bây giờ thì phiền công tử đi kiếm chút đồ ăn…”.
Tần Chất bình tĩnh nhìn Bạch Cốt rất lâu mới từ từ ngồi dậy, đưa mu bàn tay lên lau vết máu bên khóe miệng, đáy mắt hàm chứa ý cười như có như không, dường như hoàn toàn không hề để ý đến chuyện mình vừa trúng độc, “Bạch huynh không sao là được rồi, dù sao chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này, nếu không đi được sẽ tốn nhiều thời gian, càng thêm mấy phần nguy hiểm”.
Bạch Cốt cười lạnh trong lòng, nguy hiểm nhất chẳng phải là cái kẻ bên cạnh nàng bây giờ hay sao?
“Bạch huynh muốn ăn gì?”.
Bạch Cốt lập tức chuyển hướng suy nghĩ, đáp lời rất nhanh: “Một con trâu”. Vật lộn trong lăng mộ lâu như vậy, nàng đã đói đến mức có thể chén hết một con trâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT