Dịch: Phi Phi
Đoàn người đi bộ vào rừng sâu, mê chướng bên trong rất nồng. Đã là giữa trưa, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu mà cánh rừng trùng trùng điệp điệp u tối này vẫn dày đặc âm khí. Những cánh hoa đầu lâu bám trụ trên cành lá thỉnh thoảng lại ẩn hiện trong làn sương mù, ánh nắng mặt trời chẳng thể ló xuống bên dưới, nơi nơi đều vô cùng quỷ dị.
Mấy người đi trong rừng một lúc lâu, độc chướng trong cánh rừng này đối với Độc Tông cũng chỉ là muỗi đốt gỗ. Mọi người đều uống thuốc do Giản Trăn chế ra nên không bị ảnh hưởng gì.
Bạch Cốt dừng chân phía trước, quay người lại nhìn Khâu Thiền Tử và Tần Chất đang sóng đôi trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Khâu Thiền Tử nói gì Tần Chất cũng có thể tiếp lời, kiến thức sâu rộng, lời nói hài hước thú vị, âm thanh nói chuyện sảng khoái như gió xuân, không hề có cảm giác gượng ép. Cứ như vậy hắn đã trở thành trung tâm của mọi người, ngay cả Giản Trăn xưa nay vẫn kiêu ngạo cũng nói với hắn mấy câu.
Bạch Cốt càng cảm thấy không ổn, bình hoa này quá biết lấy lòng người, vô thức sẽ khiến người khác nảy sinh hảo cảm đối với mình. Bản lĩnh đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy đã luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Mọi người thấy Bạch Cốt đang đi đằng trước dừng lại, cho rằng nàng có chuyện muốn nói nên không hề tiếp tục câu chuyện.
Bạch Cốt nhìn thẳng Tần Chất đi ở giữa, lạnh nhạt nói: “Hành trình phía trước của bọn ta gian khổ, e là không thể tiếp tục cùng đường với công tử. Mê chướng trong cánh rừng đã không có nguy hiểm gì nữa, bọn ta còn có việc quan trọng, chia ra ở đây đi”.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT