An Dương không thể nào ngờ được; người cậu mà cậu từng tin tưởng lại là loại người như vậy.

Cậu vẫn còn nhớ rất rõ—ngày cha mẹ qua đời, chính ông là người đón cậu về. Ông nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng như muốn che chở cả thế giới nhỏ bé trong lòng cậu.

Nhưng khi nghe những lời nói của cậu mợ, cậu chợt hoang mang: không biết những gì mình từng nhớ về ông có thật sự là chân thành, hay tất cả chỉ là một màn kịch được dựng lên từ đầu đến cuối.

Đúng lúc này, điện thoại réo lên.

An Dương liếc xuống màn hình—là số của sếp. Cậu vội vàng bắt máy, vừa áp điện thoại vào tai thì giọng nói giận dữ đã vang lên:

“An Dương, tài liệu đâu? Đã bao lâu rồi mà cậu vẫn chưa về tới! Cậu có biết lần này khách hàng quan trọng đến mức nào không?”

Bây giờ cậu mới chợt nhớ ra—mình vẫn chưa lấy tài liệu. Cậu ấp úng đáp, giọng khẽ run:

“Xin lỗi sếp, tôi... tôi quên mất, không nhớ mình đã để nó ở đâu rồi.”

“Cái gì?!”

“Ngày mai cậu không cần đi làm nữa. Cậu đến công ty thu dọn đồ đạc đi!”

“Sếp...”

Tút... tút... tút…

Âm thanh cắt ngang, lạnh lẽo vang lên giữa khoảng không im lặng, như một dấu chấm hết không báo trước.

Lúc này, An Dương không thể nào chịu đựng được nữa. Cậu bật khóc.

Tất cả như dồn nén đến tận cùng—một cú điện thoại, một lời đuổi việc, một sự thật bị bóp méo, tất cả như đè nặng lên lồng ngực, khiến cậu nghẹn lại.

Cậu không hiểu, thật sự không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này.

Người cậu mà An Dương từng kính trọng, từng tin tưởng bằng cả trái tim non nớt của mình... lại là một kẻ mưu mô, dối trá đến tàn nhẫn.

Đến khi nước mắt cạn khô, An Dương ngẩng đầu lên. Cậu biết—mình không thể gục ngã. Mình phải làm gì đó, phải đứng dậy và giành lại những gì vốn thuộc về cha mẹ.

Công ty ấy... là tất cả tâm huyết của họ.

Và cậu sẽ không để ai—dù là người thân—đánh cắp nó một cách dễ dàng.

Chợt, một cái tên hiện lên trong tâm trí cậu.

Người bạn thân năm xưa của cha mẹ... nếu ông ấy còn nhớ tình nghĩa xưa, có lẽ, cậu vẫn còn một tia hi vọng.

Tô Văn Khải…

An Dương thì thầm trong vô thức, như bám víu vào một cái tên giữa cơn bão hỗn loạn.

Cậu vội vàng mở điện thoại, lướt tìm trong danh bạ. Những ngón tay run rẩy kéo qua từng cái tên, cho đến khi một dòng chữ quen thuộc hiện lên trước mắt—"Chú Tô Văn Khải."

Cậu khựng lại một chút. Hít sâu.

Rồi lấy hết dũng khí, cậu ấn nút gọi.

"Alo, An Dương?" – giọng nói trầm ấm vang lên bên kia đầu dây, vẫn quen thuộc và dịu dàng như cậu từng nhớ.

“Chú Tô... Cháu có thể gặp chú không ạ? Cháu... có việc muốn nhờ.”

Đầu dây bên kia im lặng một nhịp ngắn, như thể đang lắng nghe cả tiếng thở nặng nề của cậu. Rồi giọng ông nhẹ nhàng vang lên:

“Được. Con đến địa chỉ này nhé...”

Sau khi cúp máy, An Dương không chần chừ thêm giây nào. Cậu gọi taxi, siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt kiên định—lần này, cậu nhất định phải giành lại tất cả.

Xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn. An Dương bước xuống, ngẩng đầu nhìn qua cánh cổng sắt cao. Kiến trúc uy nghi nhưng không lạnh lẽo, trái lại mang một vẻ ấm áp trầm tĩnh—giống hệt như người đàn ông mà cậu sắp gặp.

Cậu kiểm tra lại địa chỉ một lần nữa. Đúng là nơi này.

An Dương hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh rồi đưa tay bấm chuông. Âm thanh vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Một lát sau, cánh cửa biệt thự khẽ mở. Tiếng bước chân vang lên đều đều. Một người đàn ông trung niên bước ra, dáng người cao lớn, nét mặt nghiêm nghị nhưng không thiếu vẻ hiền hòa. Khi ông đến gần, An Dương lập tức nhận ra—đó chính là chú Tô.

“Cháu ngồi đi.” – Tô Văn Khải khẽ nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.

“Vâng ạ.” – An Dương khẽ đáp, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay cậu vẫn vô thức siết chặt vào nhau.

Tô Văn Khải rót cho cậu một tách trà, đẩy nhẹ về phía trước, rồi chậm rãi hỏi:

“Cháu tìm chú có việc gì? Lúc nãy nghe giọng cháu qua điện thoại, chú đoán là có chuyện quan trọng xảy ra.”

An Dương hít sâu, rồi bắt đầu kể lại tất cả—từ những gì cậu nghe được, cách cậu mợ nói chuyện, thái độ của cậu. Mỗi lời cậu nói ra như một nhát dao nhỏ cắt qua trái tim vốn đã đầy vết xước.

Cậu cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn không giấu được nỗi đau và thất vọng.

Tô Văn Khải lặng im lắng nghe, không ngắt lời. Đến khi An Dương dừng lại, ông mới trầm giọng nói:

“Lúc trước, khi cha mẹ con mất... chú thật sự rất lo. Con còn nhỏ như vậy, mất hết chỗ dựa... Chú đã từng nghi ngờ cậu của con. Cảm giác ông ta muốn chiếm lấy công ty, nhưng khi thấy ông ta chăm sóc con, đối xử tốt với con, chú lại nghĩ... có lẽ mình quá đa nghi.”

Ông khựng lại một chút, đôi mắt ánh lên một tia day dứt:

“Nhưng giờ thì chú hiểu... là chú đã sai khi im lặng. Lẽ ra chú nên làm rõ mọi chuyện sớm hơn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play