Tạ Huyền Khinh gần như lập tức phát hiện hơi thở trên người Dung Cảnh có chút khác lạ.
Ngón tay siết chặt, anh rũ mắt, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Mái tóc dài màu bạc dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm mông lung. Đầu ngón tay Tạ Huyền Khinh lướt nhẹ sau đầu Dung Cảnh, hàng mi sắc sảo khẽ nhíu lại, hiếm khi hiện ra vẻ luống cuống.
Qua vài giây, anh mới khẽ nói: “…Tiên sinh, đừng buồn nữa.”
Sự ấm áp từ da thịt loài người xuyên qua làn tóc lạnh lẽo truyền đến, Dung Cảnh theo bản năng ngẩng đầu, cọ nhẹ vào cằm anh, rồi nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Thật ra lúc này cậu cũng không quá đau lòng. Dù sao việc Thiên Nguyên Tông bị hủy diệt đã là chuyện đã rồi. Mấy trăm năm trôi qua, sư phụ cậu cho dù thọ mệnh có dài đến đâu, cũng nên đến đoạn kết rồi.
Ngay khi lấy ra cuốn bút ký ấy, Dung Cảnh đã chấp nhận hiện thực này. Tuy trong lòng vẫn chua xót, nhưng vì đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên cũng không tính là quá đau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT